Quang Âm Chi Ngoại
Đội trưởng hiếu kì, vừa muốn mở miệng, nhưng vào lúc này, ngoài cửa
truyền đến âm thanh của người chấp kiếm, thông báo cho Hứa Thanh, có người
cầu kiến.
“Mời hắn tới đây.”
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
“Ai vậy?” Đội trưởng càng hiếu kỳ, trông mong nhìn cửa ốc xá, mà rất
nhanh, khi hắn có cảm giác, bên ngoài ốc xá truyền đến tiếng đập cửa.
Hứa Thanh vung tay lên, cửa phòng mở ra, phong ấn xung quanh lộ ra một
cửa vào, bóng dáng một ông lão lộ ra ở ngoài cửa, đi một bước đã bước vào mật
thất này.
Ông lão này có mái đầu bạc trắng, người mặc đạo bào bình thường, không
nhìn ra thân phận, nhưng một thân tu vi Quy Hư vô cùng hồn hậu, nhất là hai
mắt, cực kỳ sáng tỏ.
Hắn đến, khiến cho Đội trưởng cảnh giác.
Mà thời khắc nhìn thấy Hứa Thanh, ông lão này khom người cúi đầu, trực
tiếp lấy ra một cái túi trữ vật từ trên người, đặt trước mặt Hứa Thanh.
“Toàn bộ đều ở đây, bảy ngày sau trả lại là được.”
Nói xong, ông lão lui lại, rời khỏi mật thất, biến mất không thấy đâu nữa.
Toàn bộ hành trình, hắn chỉ nói một câu kia, đối với Đội trưởng bên cạnh
Hứa Thanh, hắn càng chưa từng nhìn một chút nào.
Cho đến hắn rời đi, Đội trưởng hơi nghi hoặc một chút, nhìn phương hướng
đối phương rời đi, lại nhìn về phía cái túi trữ vật kia.
“Tiểu A Thanh, người này là ai? Tu vi không đơn giản, còn có hắn nói toàn
bộ đều ở đây… Trong túi trữ vật này chứa gì?”
Đội trưởng thở hơi gấp rút, đáy lòng của hắn dâng lên một suy đoán, nhưng
lại cảm thấy khả năng hình như không quá lớn.
“Tất cả thẻ ngọc bên trong Truyền Pháp các của phân tông Tinh Đế, đều ở
đây.”
Hứa Thanh hất tay áo lên, túi trữ vật bay về phía Đội trưởng.
“Không có khả năng!” Đội trưởng bỗng nhiên ngồi dậy, bắt lấy túi trữ vật,
thần niệm quét qua bên trong, ánh mắt hắn trợn to, lập tức nhìn về phía Hứa
Thanh.
Trong nét mặt của hắn, mang vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thực sự là dưới thần niệm của hắn đảo qua, thẻ ngọc trong túi trữ vật này
ước chừng hơn mười vạn cái, bao gồm hết thảy của phân tông Tinh Đế, mà dựa
theo những gì hắn đã từng tìm hiểu, thẻ ngọc trong này quả thực đều đến từ
Truyền Pháp các.
Mà số lượng… Cũng hẳn là toàn bộ.
Quan trọng nhất là hắn cảm nhận được khí tức mịt mờ của chữ thạch thư
trong túi trữ vật chứa hơn mười vạn thẻ ngọc này. Điều này chứng tỏ… Chữ
chạy trốn, ở ngay trong những thẻ ngọc này.
“Chuyện này…” Đội trưởng hơi dại ra.
Hắn hiểu rõ Tinh Đế tông, nhưng càng hiểu rõ, thì hắn càng biết được độ
khó và ý nghĩa của việc chuyển sạch Truyền Pháp các của một phân tông cho
người khác mượn. Loại chuyện này, trừ khi được tông chủ phân tông đồng ý, lại
hoặc là tổng tông mở miệng.
Hơn nữa, thân phận của người mở miệng cũng nhất định phải cực kỳ cao thì
mới được.
Giờ phút này nhìn túi trữ vật, đội trưởng hơi mờ mịt, nghĩ đến chuyện trước
đó mình vô cùng vất vả, hao phí cái giá rất lớn, còn cần một tháng nữa mới có
thể hoàn thành được, nhưng ở chỗ Hứa Thanh… Thế mà chỉ cần một câu.
Cảm giác này, khiến hắn không có chút phấn chấn vì được hoàn thành
nguyện vọng sớm gì cả, ngược lại còn dâng lên chút phiền muộn. Thế là, ánh
mắt hắn nhìn về phía Hứa Thanh cũng ẩn chứa một chút u oán.
“Sao ngươi không nói sớm…”
“Hôm nay ngươi vừa mới nói với ta.” Hứa Thanh mặt không biểu cảm.
Đội trưởng thật buồn bực.
“Người kia là ai?”
“Chắc là trưởng lão của Tinh Đế Cực Thượng tông.” Hứa Thanh trả lời.
“Không có khả năng, cho dù là trưởng lão của tổng tông cũng không làm
được đến mức này, thân phận của người này nhất định ở trên cả trưởng lão!”
Đội trưởng nói vô cùng xác thực.
“Không quan trọng, ngươi lấy được đồ vật là tốt rồi, bảy ngày sau nhớ trả
về.”
Hứa Thanh nói xong, đứng lên, đi ra ngoài, tâm tình rất tốt.
Trong mật thất, Đội trưởng cầm túi trữ vật, nhìn bóng lưng Hứa Thanh, nội
tâm quay cuồng, trong thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì. Hồi lâu sau,
hắn buồn bực cúi đầu, tìm kiếm chữ trong thẻ ngọc.
Còn chuyện về phân tông Tinh Đế, đã hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Cứ tiếp tục như thế là không được, ta thân là đại sư huynh mà mất mặt
quá…”
Ánh mắt Đội trưởng kiên định, nhưng trong chốc lát lại không biết xử lý thế
nào.
“Đau đầu, trước kia là tu vi, ta cố gắng một chút, cởi bỏ cái phong ấn là lại
có uy phong của đại sư huynh một lần nữa, hiện tại thì truy thế nào…”
Đội trưởng vừa tìm chữ, vừa nghĩ ngợi, cuối cùng cắn chặt răng.
“Cùng lắm không được, ta chỉ có thể vận dụng thân phận kiếp trước trước
trước trước!”
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, rất nhanh bảy ngày đã trôi qua.
Trong bảy ngày này, theo chuyện luận đạo kết thúc, cuộc điều tra liên quan
đến trường phái Dung Thần cũng từng bước triển khai, mỗi ngày đều có một vài
học sinh Dung Thần bị mang đi. Toàn bộ thế lực khắp nơi Hoàng Đô, đều đang
chăm chú phần sau của việc này.
Còn về Thất hoàng tử chết đi, cũng bởi vì tội nghiệt và bị Đế Kiếm chém
giết, cho nên không tiến hành tang lễ của Hoàng tử, mà bị tước đoạt hoàng tịch,
không được vào Hoàng miếu.
Sử quan Nhân tộc, cũng chỉ vội vàng viết một nét về Thất hoàng tử.
“Mùa đông năm 936 lịch Huyền Chiến, Thất hoàng tử làm ác, Đế Kiếm chết
chết.”
Đặt dấu chấm tròn.
Cây hương đại biểu cho Thất hoàng tử trên cầu Thải Hồng, cũng hóa thành
tro bụi, bây giờ không còn là mười hai cây sừng sững ở đó, mà là mười một cây.
Danh tiếng Hứa Thanh, tại trong ngoài Hoàng Đô, tăng mạnh một thời,
không ai không biết.
Mà vừa lúc này, Ngũ hoàng tử rời khỏi Hoàng Đô nhiều năm, theo Thiên
Vương đệ nhất đi trấn thủ biên cương, truyền đến tin tức trở về. Hắn muốn trở
về Hoàng Đô báo cáo.
Tin tức này truyền ra, dẫn tới không ít người trong Hoàng Đô bàn luận.
Nhất là Thất hoàng tử chết đi, khiến cho việc này càng làm cho người miên
man bất định.
Bởi vì, Thất hoàng tử và Ngũ hoàng tử là đồng bào cùng một mẹ.
Lại qua mấy ngày, sáng sớm một ngày này, tiếng chuông vang vọng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.