Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1876: Đồng bào cùng một mẹ (3)



Ngoài cửa đông Hoàng Đô, trên trận pháp cổ xưa, ánh sáng lấp lánh. Dưới

ánh sáng ngọc đầy trời, một nhánh đại quân truyền tống trở về. Từ xa nhìn lại,

tinh kỳ giương cao, nhân số rất nhiều, khí thế như hồng, làm mây mù trên bầu

trời không khỏi quay cuồng.

Trước đại quân, trên một con hắc long biến dị hai đầu, có một người đang

ngồi.

Người này thân mặc áo giáp màu đen, hai mắt lạnh lùng, nhìn chăm chú

Hoàng Đô.

Tóc dài tung bay theo gió, sát khí đầy người rung chuyển bát phương, hiển

nhiên cuộc đời này hắn giết chóc kinh thiên. Tất cả quân sĩ phía sau đều lấy hắn

vì đầu, lặng ngắt như tờ.

“Ta, trở về rồi.”

Người mặc giáp đen, nhẹ giọng thì thào.

Trên trận pháp bên ngoài Hoàng Đô, tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, đó

là khí tức giết chóc còn sót lại trên thân đám quân sĩ này.

Nồng đậm vô cùng, lắng đọng trên khôi giáp của bọn họ, trên da, trong máu

thịt, trong linh hồn của bọn họ, hội tụ vào nhau, lan tràn bát phương, kinh thiên

động địa.

Bầu trời biến sắc, gió nổi mây phun, màn trời vào thời khắc này cũng bị khí

tức của bọn họ che phủ, trở nên tối mờ, càng có từng tia sấm chớp bỗng nhiên

xuất hiện, xẹt qua chân trời.

Có một chớp mắt, chúng trùng điệp cùng tiếng chuông Hoàng Đô, quanh

quẩn trong tâm thần của mọi người.

Tu sĩ yếu nhất trong nhóm đại quân trở về này cũng có tu vi Nguyên Anh,

mà mỗi một người đều không phải hạng người bình thường, ai ai cũng giết chóc

kinh người, trấn thủ Thiên môn Nhân tộc tại biên cương trong thời gian dài.

Nhân sinh của bọn họ không giống đại đa số tu sĩ bên trong Hoàng Đô, quá

nhiều tu sĩ trong đó, đã có một giáp chưa từng trở về.

Thế là chinh chiến lâu dài và sự hờ hững đối với cái chết, làm cho khuôn

mặt mỗi một người trong bọn họ, đều mang đến cho người ta một loại cảm giác

chết lặng.

Nhưng càng như vậy thì sát ý càng kinh người, đã biến thành bản năng, cho

dù đứng trước Hoàng Đô, cũng đều không thể bị áp chế.

Dường như... Ngay cả hoàng quyền, cũng đều không quan trọng lắm trong

lòng bọn họ, thứ duy nhất có thể khiến cho bọn họ dao động, chỉ có... Chiến kỳ

tung bay phía trước quân đội.

Cờ có hai lá, lá cờ kim hoàng, thêu hai chữ “Cổ Việt”.

Lá cờ đen nhánh, như dùng máu tươi bôi lên, viết hai chữ “Trấn Viêm”.

Tôn hiệu của Thiên Vương đệ nhất Nhân tộc chính là Trấn Viêm.

Dưới chiến kỳ, Ngũ hoàng tử mặc một bộ áo giáp màu đen, nét mặt bình

tĩnh, ngóng nhìn Hoàng Đô, hắn rời đi nơi này đã mười bảy năm.

“Cảnh còn người mất.”

Giữa lúc Ngũ hoàng tử nhẹ giọng thì thào, tiếng chuông Hoàng Đô truyền ra

tiếng vang thứ chín. Tiếp theo, Đông môn Hoàng Đô chậm rãi mở ra, phần lớn

quan viên Hạ Huyền ngũ cung đều xuất hiện, ra ngoài nghênh đón, khom người

cúi đầu hướng về Ngũ hoàng tử ở trước cửa.

“Cung nghênh Ngũ hoàng tử!”

Lại có Tứ hoàng tử, người mặc Hoàng bào tứ trảo, đi đến chính giữa.

Hắn phụng chỉ của Nhân Hoàng, thay mặt Hoàng tộc nghênh đón Ngũ đệ

của mình về đô, giờ phút này hắn lộ vẻ mặt túc mục, đi tới cách ngoài ngàn

trượng đại quân của Ngũ hoàng tử, cao giọng mở miệng.

“Cổ Việt Khánh Kỵ, nghe chỉ.”

Lời vừa thốt ra, Ngũ hoàng tử ngồi trên hắc long hai đầu, chuyển ánh mắt

khỏi Hoàng Đô, rơi vào trên người Tứ hoàng tử. Thân thể hắn lóe lên, rời khỏi

tọa kỵ, quỳ xuống một gối.

Đại quân phía sau hắn động tác chỉnh tề, toàn bộ quỳ xuống lạy.

Tứ hoàng tử khẽ gật đầu, tay phải vung lên, lấy ra Hoàng bảng.

“Hoàng ngũ tử Khánh Kỵ, có công trấn thủ biên cương, võ phong có đức,

kiêm thông minh tháo vát, tuấn tú chăm học, lại có tài. Đối với quốc quân, rất

cung kính; đối với phụ mẫu, rất hiếu thuận; đối với thủ túc, rất thân thiết; đối

với con cháu, rất đoan chính; đối với nô bộc, rất uy nghiêm. Rất có phong phạm

của phụ thân, hình bóng của trẫm.”

“Nay ban thưởng hoàng ngũ tử Khánh Kỵ, có thể dẫn quan thuộc tại vương

phủ, hộ vệ thêm vạn người, khâm thử.”

Thời khắc đọc xong, Ngũ hoàng tử đứng lên, quân sĩ sau hắn cũng đứng lên,

im ắng mà đứng.

“Chúc mừng Ngũ đệ.” Trên gương mặt Tứ hoàng tử không còn vẻ túc mục,

mà lộ ra nụ cười ấm áp.

“Phụ hoàng đang chờ ngươi, còn không đi khấu tạ hoàng ân?”

Ngũ hoàng tử mặt không biểu cảm, không có bất cứ lời đáp lại nào, đi thẳng

về phía trước. Lúc đi ngang qua Tứ hoàng tử bên người, hắn cũng không nhìn

một chút nào, tiến vào Đông Môn, đạp lên cầu Thải Hồng.

Còn quân sĩ phía sau hắn, thì đi lên trận pháp, trực tiếp về doanh.

Một cảnh này, khiến Tứ hoàng tử khẽ chau mày, nhưng rất nhanh nụ cười lại

hiện ra trên mặt. Hắn dứt khoát mỉm cười đi theo sau Ngũ hoàng tử, hướng về

hoàng cung phía trước.

Một đường này, tất cả thân vệ trên cầu Thải Hồng đều hơi cúi đầu sau khi

nhìn thấy Ngũ hoàng tử để tỏ vẻ tôn kính.

Mà dưới cầu Thải Hồng bây giờ, cũng hội tụ rất nhiều bách tính Hoàng Đô,

từng người nhìn Ngũ hoàng tử đi trên cầu, không biết là ai reo hò đầu tiên, rất

nhanh tiếng hô càng nhiều hơn, âm thanh rất lớn, truyền khắp bát phương.

Người không biết rõ tình hình mà nhìn thấy, tất nhiên sẽ cho rằng là đại

quân khải hoàn, lại hoặc là thái tử xuất hành, loại ý dân tâm kia rất rõ ràng.

Ngũ hoàng tử dừng bước chân, nhìn về phía đám người, sau mấy nhịp thở

im lặng, hắn khom người cúi đầu trước bách tính, rồi mới tiếp tục đi.

Cho tới khi một đường đến cầu Thải Hồng, đứng trước cổng chính của

hoàng cung, Ngũ hoàng tử nhìn mười một cây hương to lớn đang cháy, đứng

sừng sững ở đó, nhất là nhìn khu vực một cây hương bị thiếu ở giữa.

Nét mặt hiện lên một vẻ bi thương.

“Cái chết của Lão Thất, tất cả chúng ta đều thật bất ngờ, lúc ấy hắn từng yêu

cầu lấy Vấn Tiên chung tự chứng minh, nhưng...”

Âm thanh ôn hòa, truyền đến từ phía sau Ngũ hoàng tử, giọng điệu lộ ra sự

tiếc nuối.

Ấy chính là Tứ hoàng tử, hắn lắc đầu đi tới, đứng song song cùng Ngũ

hoàng tử.

Ngũ hoàng tử im lặng, chuyển ánh mắt khỏi nơi hương của đệ đệ mình biến

mất, nhìn về phía trong cửa lớn, về cung điện mênh mông trên từng đoạn từng

đoạn bậc thang phía cuối quảng trường.

“Đi vào đi, phụ hoàng và tất cả đại thần, Thiên Hậu, Thiên Vương, Vực

Tôn, đều ở bên trong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.