Quang Âm Chi Ngoại
“Cái chết của Lão Thất là chuyện của ta, không cần ngươi đến quạt gió thêm
củi.”
“Còn chuyện sắp xếp bách tính reo hò dưới cầu, lại càng ngây thơ.”
“Ta không phải khải hoàn, mà phụ hoàng đang lúc tráng niên, cũng sẽ không
dễ dàng dâng lên ý nghĩ nghi kỵ. Ngươi cũng thế, những người khác cũng vậy,
ít trò mèo này không xứng với thân phận.”
Ngũ hoàng tử nói xong, ngẩng đầu lên, nhanh chân nện bước, đi về hướng
hoàng cung.
Mà giờ khắc này trong đại điện hoàng cung bên, Nhân Hoàng ngồi ngay
ngắn, mười ba vị Thiên Vương cũng đều đến, ngồi bên dưới hắn, tất cả Thiên
Hậu tại Hoàng Đô cũng có mặt.
Phía dưới, Thái Tế và quan viên Thượng Huyền ngũ cung sắp hàng có thứ
tự, ai ai cũng túc mục.
Hứa Thanh cũng ở trong đại điện, ngồi trên vị trí thuộc về hắn, mặt không
biểu cảm, ánh mắt rơi vào chỗ cửa lớn.
Hắn là vào đêm qua nhận được thánh chỉ. Hôm nay trước khi đến triều hội,
hắn đã sớm biết được chuyện Ngũ hoàng tử trở về, mà thông qua Ninh Viêm,
hắn cũng càng hiểu rõ về quan hệ của Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử.
“Đồng bào cùng một mẹ.”
Quan hệ như vậy ở trong hoàng tộc, trên trình độ nhất định vượt qua tất cả,
thậm chí tình cảm với phụ mẫu, ở một lúc nào đó cũng không bằng loại tình
cảm ruột thịt này.
“Ngũ hoàng tử, bái sư Thiên Vương đệ nhất, là đệ tử còn sống duy nhất của
Thiên Vương đệ nhất, đi theo Thiên Vương trấn thủ biên cương trong thời gian
dài. Đối với Nhân tộc, hắn là người có công nhất trong tất cả các hoàng tử.”
“Sức chiến đấu của hắn trong các hoàng tử, gần với Đại hoàng tử có một
nửa huyết mạch Viêm Nguyệt, cũng dũng mãnh thiện chiến...”
Những tin tức này, một phần đến từ với An Hải công chúa, một phần đến từ
với Ninh Viêm, mà lúc Hứa Thanh đang suy tư, bên ngoài truyền đến tiếng hoan
hô, âm thanh này truyền vào, rơi vào trong tai mỗi một người ở đại điện.
Nhưng không có ai bởi vậy mà thay đổi nét mặt chút nào, giống như không
nghe thấy.
“Xem ra, cũng không hợp với hoàng tử khác.”
Hứa Thanh mắt không gợn sóng, bình tĩnh nhìn lại.
Không lâu sau, một bóng người ánh vào trong mắt của hắn, cũng chiếu vào
trong ánh mắt của mọi người trên đại điện.
Dáng người thẳng tắp, dung nhan tuấn lãng, phối hợp một thân khôi giáp
màu đen, khiến cho người đi tới oai hùng phi phàm, nhất là dao động tu vi lại
càng rõ ràng hơn.
Đó là Quy Hư tầng ba.
Lúc cất bước, xung quanh còn có tia quy tắc và pháp tắc như ẩn như hiện,
dẫn động bát phương, hóa thành tiếng phong lôi, ấy chính là Ngũ hoàng tử.
Dưới ánh nhìn chăm chú bát phương, hắn bước từng bước một đi qua quần
thần, xuất hiện trước bậc thang, quỳ xuống lạy Nhân Hoàng ngồi trên cao, trầm
giọng mở miệng.
“Bái kiến phụ hoàng.”
Nhân Hoàng khẽ gật đầu.
“Ngươi vất vả.”
Ngũ hoàng tử đứng lên, ánh mắt rơi vào trên thân tất cả Thiên Vương, lại
nhìn về phía Thiên Hậu, cũng chỉ khẽ quét qua chỗ Hứa Thanh, cũng không lộ
ra quá nhiều dao động, rồi tiếp tục khom người cúi đầu về phía Nhân Hoàng.
“Phụ hoàng, mười bảy năm qua, biên cương Viêm Nguyệt đại khái yên ổn.”
“Trong lúc đó, xuất hiện hết thảy chín mươi bảy trận chiến quy mô nhỏ,
Viêm Nguyệt bản tộc chưa từng xuất hiện, bên gây sự trước đều là tộc phụ
thuộc của nó.”
“Có Trấn Viêm vương tọa trấn, toàn bộ đều hóa giải.”
“Nhìn về chỉnh thể, Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc bận rộn chuyện cuộc đi
săn lớn, ý nghĩ đi săn tộc đàn xung quanh tương đối ít đi rất nhiều so với trong
quá khứ.”
“Còn tộc đàn phụ thuộc nó đến xâm nhập, cũng lấy luyện binh và thăm dò
làm chủ, không đáng lo ngại.”
“Về thương vong, mười bảy năm qua biên cương Viêm Nguyệt của tộc ta có
hơn ba mươi bảy vạn chín mươi người chết trận, danh sách ở đây.”
Ngũ hoàng tử nói, lấy ra một cái thẻ ngọc, giao cho thân vệ, từ thân vệ nộp
lên Nhân Hoàng.
“So sánh với trước kia, cho dù là số lần xâm nhập hay tu sĩ hi sinh đều giảm
xuống quá nửa. Điều này đủ để chứng minh Thự Quang Chi Dương phụ hoàng
chuẩn bị nhiều năm, đã hình thành uy hiếp ở một mức độ nhất định.”
Lời này vừa dứt, khuôn mặt của phần lớn quần thần xung quanh đều lộ ra ý
cười.
“Nhưng... Cũng có tin tức bất lợi.”
Ngũ hoàng tử trầm giọng mở miệng.
“Một trong số những bất lợi là những tộc phụ thuộc của Viêm Nguyệt kia,
không biết vì sao mà sức chiến đấu chỉnh thể tăng lên, lại không phải một tộc
tăng lên, mà toàn bộ đều đang mạnh lên với tốc độ khó mà tin nổi.”
“Nhìn về trường kỳ, rất bất lợi đối với tộc ta, mà việc này còn tồn tại manh
mối, cần Đặc Mệnh Ti tìm tòi nghiên cứu.”
“Bất lợi thứ hai, sau mỗi một lần đi săn lớn của Viêm Nguyệt, họ đều phải
lựa chọn tộc phụ thuộc nâng quy cách, e là sẽ có tộc phụ thuộc của nó vì thu
hoạch được cơ hội, triển khai chiến sự, gây sự chú ý.”
“Lần này ta trở về, cũng thỉnh tấu phụ hoàng tăng thêm binh lực. Một trong
ba tộc phụ thuộc mạnh nhất của Viêm Nguyệt, tộc Ách Ti, nghi là sẽ rục rịch
ngóc đầu dậy, dùng Nhân tộc ta để đạt được sự chú ý của Viêm Nguyệt.”
“Bất lợi thứ ba, dị chất trong lãnh thổ Viêm Nguyệt năm gần đây tăng
trưởng nhiều gấp ba. Sau khi Trấn Viêm vương chú ý, từng nói hư hư thực
thực... Là Viêm Nguyệt đang ấp ủ ra Thần linh thứ tư!”
Lời vừa mới dứt, bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, đáy lòng quần thần
đều nổi sóng. Thực sự là tin tức liên quan đến biên cương, ngày bình thường
thuộc về tuyệt mật, người biết được hoàn toàn không nhiều.
Đối với phần lớn người, tối đa cũng chỉ hiểu rõ đại khái, đây vẫn là lần đầu
tiên hiểu rõ toàn bộ chi tiết như vậy.
Mà vào thời điểm quần thần đều có suy nghĩ này, Ngũ hoàng tử kết thúc báo
cáo, cúi đầu hướng về Nhân Hoàng một lần nữa.
Dựa theo quá trình bình thường, giờ phút này hắn nên trở lại vị trí thuộc về
mình bên trong đại điện, nhưng sau cái cúi đầu này, Ngũ hoàng tử vẫn chưa rời
đi, mà nhẹ giọng mở miệng
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.