Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1890: Tiểu A Thanh, ngươi đang làm gì? (2)



Hứa Thanh không trả lời. Sau khi cảm giác Tiểu Ảnh bắt đầu lan tràn cắn

nuốt cấm khu này, bàn tay đặt trên núi đá của hắn nhấn một lần lần nữa, ngọn

núi này lập tức truyền ra tiếng vang, dần dần lại bị nâng lên bảy tấc.

Lực kéo của sợi hồn vây quanh bốn phía càng lớn, hình thành một luồng dao

động, quét ngang thi hài vọt tới từ xung quanh, đánh nát toàn bộ bọn chúng

ngoài mấy trăm trượng.

Cấm khu đang bị luyện hóa, cấm sơn đang bị chuyển dời.

Mà đúng lúc này, cái bóng đầu tiên truyền đến một dao động tâm tình, báo

động trước cho Hứa Thanh. Ngay sau đó, đôi mắt Đội trưởng cũng lóe lên ánh

sáng xanh, hắn xê dịch thân thể cao lớn, nhìn về phía sau.

Phía sau bọn họ, có một vệt cầu vồng đang phi tốc vọt tới nơi này từ bên

phía cấm khu.

Khí tức bá đạo, dao động Quy Hư tầng một, hóa thành ngàn vạn sao băng

hư ảo, xoay quanh trường hồng, giống như mưa sao băng.

Trong đó, là một bóng dáng cao lớn.

Bóng dáng này tương tự với Nhân tộc, nhưng rõ ràng càng khôi ngô hơn,

cao gần như hai trượng, như một người khổng lồ.

Mái tóc dài màu vàng óng, tung bay theo gió, lộ ra cảm giác tôn quý.

Hai mắt hắn cũng là màu vàng kim, cho người ta một loại cảm giác cao cao

tại thượng, mà đồng tử khác với Nhân tộc, là mắt dựng thẳng, trông như mắt

rồng.

Khí tức tràn ra trên thân, trên khí huyết hắn càng rõ ràng, càng nồng đậm.

Giờ phút này càng đến gần, hắn lại càng giống như một ngọn núi lửa sắp bùng

nổ, uy áp kinh người, đồng thời sức chiến đấu của hắn rõ ràng muốn vượt qua tu

sĩ cùng cảnh giới của tộc đàn khác.

Càng mơ hồ có thiên phú huyết mạch ẩn chứa trong đó, hết thảy dị chất

xung quanh lại bị bài xích ra bên ngoài, hiển nhiên trên trình độ chống cự xâm

nhập, hắn cũng vượt qua tuyệt đại đa số tộc đàn.

“Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc!”

Đôi mắt Đội trưởng sáng lên, hắn liếm môi một cái.

Hứa Thanh thờ ơ nhìn qua. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy tu sĩ Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc, mà hắn hiểu ý của Đội trưởng.

Người xuất hiện không phải tộc đàn phụ thuộc Viêm Nguyệt, mà là bản tộc

chân chính.

Kết hợp với ấn ký Đội trưởng nói cảm nhận được khi vừa tiến vào cấm khu

trước đó, nghĩ đến, kẻ vẽ xuống ấn ký chính là người đến này.

Hứa Thanh dù chưa từng thấy tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc,

nhưng khoảng thời gian hắn ở Hoàng Đô, vẫn có chút hiểu biết về tộc này qua

điển tịch của trường phái Dị Tiên Thái Học.

Cho nên hắn biết, bởi vì nhân số của Viêm Nguyệt Huyền Thiên bản tộc ít

hơn rất nhiều so với tộc phụ thuộc của nó, cho nên bất cứ một tu sĩ bản tộc nào

đều có thân phận cao quý trong địa giới Viêm Nguyệt.

Điểm này, từ đãi ngộ Đại hoàng tử có một nửa huyết mạch đạt được, cũng

có thể thấy được một hai.

Mà tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, cho dù rời khỏi địa giới Viêm

Nguyệt, đến trong phạm vi thế lực của tộc đàn khác, cũng là như thế.

Không người nào dám tuỳ tiện đắc tội người của bản tộc Viêm Nguyệt

Huyền Thiên. Hết thảy điều đó đều khiến cho tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền

Thiên đi đến bất cứ một nơi nào, đều rất có lực lượng, đều có thể ngang ngược

vô cùng.

Sự mạnh mẽ của tộc đàn, là lực lượng của bọn họ.

Như lúc này, trong địa giới Viêm Nguyệt, lại càng như vậy.

Trong lúc thiên địa nổ vang, khuôn mặt của người đến xuất hiện ở bầu trời

trên đầu Hứa Thanh và Đội trưởng. Sao băng đến cùng với hắn, giờ phút này

toàn bộ đã rơi trên mặt đất.

Cấm khu rung động, bát phương rung chuyển, uy áp cường thế từ trên trời

rơi xuống, hóa thành một câu.

“Nhân tộc?”

Hắn vừa nói ra lời này, thiên địa biến sắc, giống như ngôn xuất pháp tùy,

hình thành lực quy tắc, rơi vào trên thân Hứa Thanh và Đội trưởng, ý đồ điều

khiển hành vi của bọn họ, thậm chí trong mơ hồ, trên người bọn họ đều xuất

hiện cảm giác sắp bị xé rách.

Đội trưởng toát ra ánh sáng xanh trong mắt, đáy lòng còn khá hưng phấn.

Nét mặt Hứa Thanh như thường, như nhìn một người chết.

Tiểu Ảnh đang cắn nuốt cấm khu, thì hơi dừng lại, sau đó tiếp tục cắn nuốt.

Mắt thấy hai Nhân tộc này không có chút phản ứng nào đối với sự xuất hiện

của mình, trong mắt vị tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên này xuất hiện vẻ

không kiên nhẫn.

Hắn cũng không phải ở chỗ này từ trước đó, mà vừa lúc đến, mục đích của

hắn chính là cấm sơn trong cấm khu này.

Làm người tham dự cuộc đi săn lớn, hắn cần cấm sơn, càng nhiều càng tốt,

mà việc này cạnh tranh kịch liệt, cho nên hắn đã sớm để tôi tớ tộc phụ thuộc

trong này tiến đến nhiều cấm khu, đánh dấu ấn ký của hắn trước.

Có ấn ký này ở đây, đại biểu hắn đã chọn trước nơi này, những người khác

muốn đến đoạt, thì phải thừa nhận tai ương chém giết sau đó.

Mà hắn, một đường tiến về những cấm khu này, trong lúc đó có thu hoạch

cũng có thất bại, tâm tình vốn đã ác liệt, lúc đi tới cấm khu trước mắt, hắn lại

trông thấy Nhân tộc dám xâm nhập. Thế là, theo vẻ không kiên nhẫn xuất hiện

trong mắt, hắn nâng tay phải lên, cách không đánh một quyền về phía Hứa

Thanh và Nhị Ngưu.

Một quyền này nhìn như tùy ý, nhưng hiện ra từ trong tay Viêm Nguyệt

Huyền Thiên tộc, lại có cảm giác ngập trời.

Không trung quay cuồng, mặt đất nổ vang, một quyền ảnh màu vàng kim to

lớn xuất hiện giữa thiên địa, phạm vi lớn chừng vạn trượng, như quyền đến từ

trời.

Khí thế quyền ảnh ấy kinh người, khí tức rung chuyển tâm thần, nhấc lên

gió lốc, khiến cho cấm khu đều đang run rẩy. Khoảnh khắc nó rơi xuống, Đội

trưởng cười lớn một tiếng, thân thể cồng kềnh nháy mắt xông ra.

“Vừa hay, bắt ngươi đi thử hiệu quả tăng thêm thân thể này một chút.”

Đang khi nói, thân thể núi thịt của Đội trưởng dấy lên tiếng rít kịch liệt, trực

tiếp đụng vào quyền ảnh màu vàng kim đánh đến.

Âm thanh đinh tai nhức óc, như thiên lôi nổ tung vang vọng.

Thân thể Đội trưởng bỗng nhiên rơi xuống, còn nảy mấy lần trên mặt đất,

mà quyền ảnh trên không, giờ phút này đã xuất hiện khe hở, một khắc sau trực

tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy.

“Chỉ như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.