Quang Âm Chi Ngoại
Đội trưởng ngẩng đầu lên, phát ra lời nói ngạo nghễ.
Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một chút. Hắn có thể cảm nhận được, không chỉ
là thân xác của Đội trưởng cường hãn hơn rất nhiều, tu vi của bản thân hắn
chẳng biết lúc nào, lại có uy của Quy Hư.
“Lại mở ra phong ấn rồi à?”
“Mặt khác, đại sư huynh hình như đang cố ý chọc giận tu sĩ Viêm Nguyệt
này.”
Trong lúc Hứa Thanh suy tư, Đội trưởng đã ngửa mặt lên trời kêu gào.
“Lại đến.”
Trên bầu trời, ánh mắt tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên lập tức rơi
vào trên thân Đội trưởng, hai mắt hơi gợn sóng, dường như nghiêm túc hơn một
chút. Nâng tay phải lên, hắn hít một hơi.
Hắn vừa hít, gió lốc bỗng nổi lên, dị chất bát phương, linh khí cùng hết thảy
quy tắc pháp tắc tồn tại nơi đây, đều vọt tới miệng của hắn trong một chớp mắt
này.
Trong tiếng vang ầm ầm, chúng hình thành vòng xoáy, nhìn thấy mà giật
mình.
Mà sau khi hút một ngụm khí này, thân thể tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt
Huyền Thiên to lớn hơn gấp đôi, hắn nắm lại tay phải, cách không đánh đi một
lần nữa.
Ầm một tiếng, hư vô nổ tung, một quyền ảnh hình núi màu vàng kim càng
khổng lồ hơn vừa rồi xuất hiện giữa không trung, trấn áp về phía Đội trưởng.
Đội trưởng lộ ra vẻ khinh thường trong mắt, thân thể lại xông lên lần nữa.
Hắn vẫn dùng thân thể đi va chạm bóng núi như cũ.
Tiếng vang truyền ra, thân thể Đội trưởng rơi xuống, bóng núi được tăng
mạnh kia ầm ầm sụp đổ.
Lần này, tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên giữa không trung, rõ ràng hiển lộ
ra vẻ nghiêm nghị trong mắt hắn. Hắn nhìn chằm chằm Đội trưởng, vừa muốn
mở miệng.
“Quá yếu quá yếu quá yếu!”
Đội trường đứng dưới mặt đất cười như điên.
Tiếng cười kia rơi vào trong tai tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên, hai mắt hắn
lấp lánh sát cơ. Hắn mở to miệng hút khí một lần nữa, lần này phạm vi liên lụy
càng lớn hơn, dị chất và linh khí trong phạm vi ngàn dặm rít gào mà đến, hình
thành một vòng xoáy kinh khủng trước mặt hắn.
Hắn đang muốn hút vào.
Nhưng đúng lúc này, Đội trưởng bỗng nhiên đập lên mặt đất một phát,
mượn lực bắn lên, càng tăng thêm tốc độ của mình, làm tốc độ kia đạt tới cực
hạn trong một chớp mắt này. Lại trong khoảnh khắc, hắn đã xuất hiện giữa vòng
xoáy hình thành từ linh khí và dị chất hơn ngàn dặm.
Một khắc xuất hiện, trong mắt Đội trưởng lộ ra vẻ vui mừng. Hắn mở cái
miệng rộng, đoạt trước tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên đó, hung hăng hút khẽ.
Trong khoảnh khắc, vòng xoáy hội tụ ngàn dặm này giống như khí cầu tặng
không, lập tức bị hút xẹp, rồi nháy mắt thu nhỏ, bị Đội trưởng cắn nuốt quá nửa
vào miệng.
Một khắc nuốt xuống, thân thể Đội trưởng lại tăng vọt, tóc cũng xuất hiện
màu vàng kim, hai mắt cũng như thế, thoạt nhìn lại rất tương tự Viêm Nguyệt
Huyền Thiên tộc.
Một cảnh này khiến vị tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên kia thay đổi sắc mặt,
thân thể cấp tốc rút lui, biểu cảm cực kỳ nghiêm nghị.
“Ngươi không phải Nhân tộc!”
“Ngươi mới không phải Nhân tộc, cả nhà ngươi đều không phải Nhân tộc.
Sao đang đánh tới đánh lui, lại mắng người là thế nào!”
Đội trưởng trừng mắt.
“Không phải là Cửu Tức Phục Khí đặc hữu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên
tộc ngươi sao, một khi triển khai, mỗi khi nuốt hơi một lần, là có thể làm cho
thực lực của mình tăng vọt. Thế nào, ta có thể nuốt ngược lại, thì không phải là
Nhân tộc sao.”
“Không phải ta chê ngươi đâu, sao ngươi lại mới chỉ thổ tức ba lần, không
đủ có được không, lại đến đi.”
Đội trưởng liếm môi, hưng phấn mở miệng.
Nét mặt Hứa Thanh như thường. Lúc trước hắn đã cảm nhận được hành vi
kỳ quái của Đội trưởng, giờ phút này nhìn đến đây, rõ ràng hẳn là đối phương
bất ngờ vì Đội trưởng có thể triển khai thuật pháp của Viêm Nguyệt, nhưng hết
lần này tới lần khác, Hứa Thanh cảm thấy tất cả đều như thường.
Hiển nhiên, tiếp xúc lâu dài, Hứa Thanh đã thành thói quen với tất cả mọi
chuyện trên người Đội trưởng.
Cho dù có một ngày, Đội trưởng nói với mình, hắn là Thần linh, Hứa Thanh
cũng sẽ không quá bất ngờ.
Thế là, Hứa Thanh không để ý đến, tiếp tục dời núi.
Mà tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên giữa không trung, sắc mặt giờ phút này
rất khó coi. Hắn nhìn chằm chằm Đội trưởng, bỗng nhiên mở miệng.
“Đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp được Nhân tộc thú vị như vậy. Tốt thôi,
ngươi đã có thể nắm giữ thuật pháp Cửu Tức Phục Khí, như vậy không biết
thiên phú bản mệnh của Viêm Nguyệt ta, ngươi có thể biết hay không.”
Nói rồi, vị tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên này nâng tay phải lên, nhấn một
cái về mi tâm, lập tức khí huyết trong thân thể hắn sôi trào, bùng nổ, hình thành
một mảnh huyết vụ, bay thẳng lên trời.
Toàn bộ bầu trời đung đưa, hình thành vòng xoáy, lăn lộn tầng tầng ra xung
quanh, càng có từng tia chớp màu đỏ ngòm bay lượn trong đó, khí thế kinh
người.
Mà chính giữa vòng xoáy trên trời này, xuất hiện một hình ảnh đủ để cho tất
cả mọi người nhìn thấy lần đầu tiên đều chấn động không gì sánh nổi.
Trong hình ảnh kia, là một mảnh đất hư vô không biết.
Bên trong có một con Côn Bằng to lớn!
Từng đợt khí tức Thiên đạo tràn ra từ trên thân hắn, đây không phải là Thiên
đạo phổ thông, đó là… Một trong những Thiên đạo viễn cổ của đại lục Vọng
Cổ!
Vô số xích sắt quấn quanh trên thân nó, mỗi một sợi đều đâm thật sâu vào
trong thân thể của nó, khóa lại thân nó, càng có một cái roi to lớn vung vẩy
trong hư vô, không ngừng mà quất lên người nó.
Vô số vết thương, máu thịt be bét, thê thảm vô cùng.
Mỗi một roi rơi xuống, đều truyền đến âm thanh thiên lôi, càng có tiếng kêu
rên đến từ Thiên đạo viễn cổ này, rơi xuống thế gian.
Âm thanh này ẩn chứa vô tận đau đớn, dâng lên ý muốn chết khó mà hình
dung, vang vọng ở nhân gian, hình thành âm thanh vượt qua quy tắc và pháp
tắc, gấp gáp đi về phía Đội trưởng cùng Hứa Thanh.
Bị nó tác động đến, sẽ sinh ra cộng tình, mà một khi cộng tình, thì sẽ đau
đớn muốn chết.
Đây, chính là thiên phú bản mệnh của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.