Quang Âm Chi Ngoại
Nói đến đây, Đội trưởng thở dài.
“Năm đó ta từng mặc sức tưởng tượng, nếu mặc Tử Kim Huyền Thiên giáp,
đạp trên Cửu Lê thú, vừa ăn thịt Quỷ Xa, vừa khí thế như hồng trở lại Nhân tộc,
người khác trông thấy nhất định sẽ rung động. Đáng tiếc đáng tiếc, đều do con
mẹ già kia!”
Đội trưởng cắn răng, nói thầm mấy câu.
Hứa Thanh không nói chuyện, hắn biết con mẹ già trong miệng Đội trưởng
là ai…
Còn lời đối phương miêu tả về Nhân tộc như vậy, Hứa Thanh có cái nhìn
khác biệt. Hắn cảm thấy mặc thành như thế về Nhân tộc, có thể khiến người
khác rung động, đồng thời cũng khó tránh khỏi sẽ có khả năng nhất định,
chuyển dời thù hận của một bộ phận tộc đàn.
Nhưng Đội trưởng vui vẻ là được rồi, Hứa Thanh không đi quấy rầy tiếc
nuối của hắn. Vừa muốn hỏi câu khác, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, nét mặt
Hứa Thanh biến đổi, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời Huyền
Thiên tướng rời đi.
Nơi đó phong lôi lóe sáng, từ xa mà đến, trong chốc lát đã kinh thiên động
địa, đinh tai nhức óc, tiếng nổ không ngừng.
Bầu trời cũng xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, hình thành từng khe hở lít nha lít
nhít, giống như một tấm gương bị đánh nát nhưng còn chưa tách ra.
Giữa lúc mây mù bỗng nhiên bị xé rách, một âm thanh thê lương truyền đến
từ hư vô. Những nơi âm thanh này đi qua như có lực lượng xuyên kim liệt
thạch, bén nhọn đến cực hạn, nhấc lên cả gió lốc.
Mặt đất run rẩy, Huyền Nguyệt phường giữa không trung kia cũng đều hơi
dừng lại.
Ngay sau đó, một bóng dáng hư ảo như được tạo thành từ sương mù xuất
hiện từ nơi phong lôi truyền đến, rít gào về phương hướng tây nam, cấp tốc
thoát đi.
Sau bóng dáng này, vị Huyền Thiên tướng vốn đã rời đi kia đạp trên Quỷ
Xa, chậm rãi đi tới.
Tay hắn nắm một thanh trường thương u hỏa, mắt chứa vẻ lạnh lùng, toàn
thân lóng lánh ánh vàng giống như mặt trời. Nhìn bóng dáng sương mù bỏ chạy,
hắn thản nhiên mở miệng.
“Trở về nói cho chủ tử của ngươi, Tiểu Quỷ sinh sống rất thoải mái ở chỗ ta,
mà nể mặt Tiểu Quỷ, ta không giết tộc ngươi ba lần, nhưng lần tiếp theo, ta sẽ
bắt đầu giết.”
Lời của hắn, mỗi một chữ đều có lực lượng quy tắc, hình thành dấu ấn, rơi
vào phía sau bóng dáng đang chạy trốn kia, hóa thành trấn áp, làm bóng dáng
kia liên tục sụp đổ mấy chục lần, cuối cùng mới miễn cưỡng chạy thoát, biến
mất không thấy gì nữa.
Theo bóng dáng này biến mất, con Quỷ Xa dưới thân vị Huyền Thiên tướng
kia phát ra một tiếng gầm nhẹ, quay người lóe lên, mang theo chủ nhân của nó
đi về phương xa, chậm rãi không thấy tung tích.
Bầu trời khôi phục, Huyền Nguyệt phường giữa không trung tiếp tục tiến
lên.
Các tu sĩ tộc Viêm Nguyệt trong đó, cả đám đều cúi đầu, nét mặt cung kính.
Hứa Thanh nhìn một cảnh này, trong mắt lộ ra vẻ mong ngóng.
Hắn cũng muốn có một ngày, sức chiến đấu của mình có thể đạt tới trình độ
Uẩn Thần. Đội trưởng bên cạnh hắn hiển nhiên nhìn ra suy nghĩ của Hứa
Thanh, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Thế này có là gì, nếu ta không thèm đếm xỉa mà mở ra phong ấn, nháy mắt
cũng có thể được như vậy, còn Tiểu A Thanh ngươi, không vội có được không.”
Đội trưởng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Huyền Nguyệt phường
càng ngày càng gần.
“Đi thôi, chúng ta đi dạo một chút.”
Hứa Thanh gật đầu, thu hồi ánh mắt nhìn về phương hướng vị Huyền Thiên
tướng rời đi kia, đi về phía trước cùng Đội trưởng, thẳng tiến đến Huyền
Nguyệt phường.
Ở đây, cấm sơn trên đỉnh đầu hắn dù vẫn không cách nào bị thu hồi, nhưng
dưới sự kỳ dị của bản thân cái đầu Huyền Nguyệt phường, nó có thể thu nhỏ,
trôi nổi xoay quanh ở phía trên.
Phương thức tiến vào Huyền Nguyệt phường cũng rất đơn giản, đi vào là
được.
Nhưng yêu cầu đối với tư cách vẫn có, chỉ có tộc đàn Viêm Nguyệt mới có
tư cách, nếu là người ngoài thì cần lệnh bài.
Cấp bậc lệnh bài của Hứa Thanh rất cao, đã đủ rồi, mà Đội trưởng lại cũng
lấy ra một cái lệnh bài, dù không phải lệnh bài tư cách tham dự cuộc đi săn lớn,
nhưng có thể tiến vào Huyền Nguyệt phường.
Thế là, sau khi cấm chế đảo qua, hai người bọn họ thuận lợi đi trên đầu
đường Huyền Nguyệt phường.
Nhìn đám người xung quanh, sau khi chú ý tới bên trong đó cũng có một số
ít kẻ có cấm sơn xoay quanh trên đỉnh đầu, Hứa Thanh xác định lời Hồ Ly Bùn
nói là chân thực. Đội trưởng cũng thở dài.
“Xem ra, vòng thứ nhất này thật sự chính là dời núi.”
“Nhưng trên đường chúng ta đã thử rồi, núi này không cách nào thu hồi
được, bây giờ tại Huyền Nguyệt phường này cũng chỉ bị thu nhỏ, như vậy ta đã
biết độ khó của vòng thứ nhất này.”
“Đây là khiến người ta lộ hết tất cả núi ra ngoài sáng, rồi mới đến cướp đoạt
chém giết lẫn nhau.”
“Tiểu A Thanh, vòng thứ nhất này không thiếu được máu tanh đâu.”
“Ngươi xem, rất nhiều người sau khi nhìn thấy chúng ta là Nhân tộc, ánh
mắt đều bất thiện đấy.”
Đội trưởng thấp giọng truyền âm.
Hứa Thanh ngẩng đầu, ánh mắt quét qua tứ phương. Trong chợ phiên rộn
rộn ràng ràng này, hắn cũng chú ý tới rất nhiều ánh mắt đang rơi trên người
mình, nói một cách chuẩn xác, là rơi lên cấm sơn trên đỉnh đầu hắn.
“Khống chế biểu cảm một chút, chúng ta phải biểu lộ ra sự sợ hãi và khúm
núm, đây cũng là nguyên nhân ta dẫn ngươi đến Huyền Nguyệt phường, chúng
ta tới câu cá…”
Đội trưởng lộ vẻ mặt khẩn trương.
Hứa Thanh nghe vậy, sau khi nghĩ ngợi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Cứ như vậy, hai người tiến lên một đường. Càng quan sát, một phố chợ tràn
ngập phong cách dị vực dần dần hiện ra hoàn chỉnh trước mặt Hứa Thanh.
Kiến trúc nơi này dù cũng là cửa hàng, nhưng người ra vào không nhiều, nơi
đám người nhiều nhất lại là loại quầy hàng cá nhân kia, bên trong rất đa dạng,
cái gì cũng có.
Thậm chí Hứa Thanh còn trông thấy huyết nhục của sinh vật thần tính, mà
dao động tràn ra rõ ràng không yếu. Vật này thuộc về loại thưa thớt trong Nhân
tộc, nhưng ở đây, không nói có thể thấy được khắp nơi, nhưng có thể có rất
nhiều lựa chọn.
Bản đồ của tộc Viêm Nguyệt quá lớn, điều này khiến cho vật giao dịch bên
trong tộc này bao hàm toàn diện, thậm chí vật ngoại tộc cũng đều liên tiếp xuất
hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.