Quang Âm Chi Ngoại
“Cũng chỉ có đi chiến cùng những thiên kiêu dị tộc trong cùng thế hệ này,
mới có thể đi càng xa!”
Hứa Thanh thở sâu, nhắm mắt, đả tọa, quan sát bí tàng của mình.
Bây giờ bí tàng của hắn đã là bốn tòa rưỡi.
Ba tòa hình thái thần linh, một tòa Đế Kiếm, nửa toà khác là hình dáng Nhật
Quỹ hắn thử thúc đẩy lúc trước.
Hứa Thanh cân nhắc con đường tu hành của mình.
“Phải nghĩ biện pháp để tòa bí tàng thứ năm hoàn toàn hình thành, dùng
điều này tăng lên sức chiến đấu.”
Trên phương hướng, Hứa Thanh có mấy lựa chọn, một là dựa vào sợi hồn
mô phỏng ra hình Xích Mẫu, dung hợp cùng mình, trở thành Tử Nguyệt chi
chủ, tiến tới hoàn chỉnh hình thái thần linh thứ tư.
Nhưng làm như thế cũng tồn tại một chút tai hại, mối liên hệ với Hồng
Nguyệt quá sâu, đến mức độ không thể chia cắt.
Với Lý Tự Hóa, Hứa Thanh khó mà phán đoán là địch hay ta, cho nên tương
lai, e là sẽ có kiếp nạn sinh tử.
Mà một lựa chọn khác, là mở lại bí tàng thứ năm một lần nữa, nhưng cần vật
có vị cách tương đương với vài toà thần tàng khác.
Hứa Thanh suy tư, đáy lòng có khuynh hướng.
“Còn có một vấn đề, đó chính là Thiên đạo...”
“Bây giờ ta chỉ có Thương Long, dù bởi vì nguyên nhân hình thái thần linh,
cho nên dù không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của ta, nhưng nếu số lượng
không đủ, sẽ có cực lớn trở ngại đối với việc ta thăng cấp Quy Hư.”
Hứa Thanh hiểu được, chỉ khi mỗi một bí tàng đều có Thiên đạo, mới tính là
hoàn chỉnh, mới có thể đi xung kích Quy Hư.
Mà đối với tu sĩ Linh Tàng, việc hình thành Thiên đạo tự nhiên có độ khó
quá lớn, cho nên tuyệt đại đa số đều đi tiểu thế giới bắt lấy, từ đó trói buộc lại
thuần hóa thành Thiên đạo của mình.
“Nhưng ta là thần tàng, Thiên đạo bình thường khó mà chống đỡ được.
Thương Long cũng bởi vì ta mà xuất hiện, chiếm cứ ưu thế tiên thiên mới có thể
hòa tan vào.”
“Như vậy, loại Thiên đạo nào mới có thể chống đỡ được thần tàng của ta...”
Hứa Thanh vuốt vuốt mi tâm, nghĩ đến nhi tử Thiên đạo, nhưng nó hiển
nhiên không được, thế là hắn mở hai mắt ra, nhìn về phía Đội trưởng lại lấy ra
một cái thẻ trúc, đắc ý khắc hoạ ở bên cạnh.
Cũng đưa ra vấn đề này.
Đội trưởng nghe vậy ngẩng đầu, nghĩ ngợi rồi, hắn bỗng nhiên cười.
“Thiên đạo có thể dung hợp cùng thần tàng, đương nhiên là liên quan đến
Thần linh.”
“Sau vòng thứ hai, chúng ta không phải muốn đi vòng thứ ba sao?”
“Đến lúc đó cho dù là Thần vực nào bị xé mở một cái khe, thì đó đều là
Thần vực.”
“Trong Thần Vực, toàn bộ là vật thần tính, đến lúc đó chúng ta bắt mấy con
sinh vật thần tính, trấn áp trong thần tàng ngươi, thần hồn của bọn nó không
phải là Thiên đạo à.”
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng lại, đáy lòng suy tư tính khả thi.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, vài ngày trôi qua.
Cách vòng thứ hai mở ra, chỉ còn lại nửa tháng.
Mà việc chế tác làm giả của Đội trưởng cũng đã tiến hành quá nửa. Mạch
suy nghĩ của Hứa Thanh càng triệt để rõ ràng. Kết hợp suy nghĩ của mình cùng
lời nhắc nhở của Đội trưởng, sau khi dung hợp cùng điều chỉnh tinh vi, hắn đã
có phương hướng.
Thế là buổi trưa một ngày này, Hứa Thanh rời khỏi ốc xá, hắn muốn đi cửa
hàng của mẫu tộc Đại hoàng tử một chuyến, mua một chút tiếp tế.
Ngoài đan dược, còn có độc thảo.
Mà lệnh bài kia cũng có tác dụng rất lớn, khiến cho lần mua sắm này của
Hứa Thanh cực kỳ thuận lợi. Hắn chẳng những mua được rất nhiều đan dược,
một vài độc thảo hiếm thấy tại Nhân tộc, hắn cũng thu hoạch được rất nhiều.
Dù trên đường rời khỏi cửa hàng, vẫn gặp một vài tu sĩ Viêm Nguyệt vì
kiếm thanh danh mà khiêu chiến và ánh mắt phản cảm, nhưng Hứa Thanh trực
tiếp coi thường.
Nhưng một số thời khắc, lần lượt coi thường sẽ bị cho là mềm yếu, cũng sẽ
cổ vũ sự kiêu căng của người khác.
Ví dụ như lúc này, trên đường về trụ sở, Hứa Thanh dừng bước chân.
Khí tức trên thân hắn có dao động.
Chỗ ánh mắt hắn nhìn đến là một phiên chợ lộ thiên phía bên phải. Nơi đó là
nơi buôn bán nô lệ trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tộc loại trong đó hỗn
tạp, hình dáng khác nhau, đều là tu sĩ.
Mỗi một vị khí tức suy yếu, trên thân tràn ngập vết thương, bị xích sắt
xuyên thấu thân thể, từng chuỗi từng chuỗi, giống như gia súc.
Trong đó... Bởi vì bây giờ nguyên nhân chiến tranh, cho nên tù binh Nhân
tộc cũng không ít, không biết thông qua con đường nào được đưa tới đây, trở
thành hàng hóa.
Bọn họ đều là quân sĩ Nhân tộc, mà bây giờ chật vật bị xuyên thành chuỗi,
chết lặng đứng ở đó.
Đại hoàng tử cũng ở nơi đây, vẻ mặt âm trầm, đang thương lượng với nô
chủ muốn mua về những Nhân tộc kia.
Nhưng hiển nhiên, không thuận lợi.
Đại hoàng tử thương lượng với chủ nô tràng. Kẻ kia cũng là tu sĩ bản tộc
Viêm Nguyệt Huyền Thiên, người mặc hoa bào, tu vi không tầm thường, đồng
thời trên mặt cũng có vẻ khinh miệt. Hắn quét mắt nhìn Hứa Thanh dừng bước
lại cách đó không xa, lại nhìn Đại hoàng tử một chút.
“Cũng không phải là không thể bán cho ngươi.”
“Thế nhưng, ngươi là Nhân tộc, hay là bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên?
Điểm khác biệt trong đó không giống nhau đâu.”
“Nếu là Nhân tộc, không có tư cách mua nô tu, nếu là bản tộc Viêm Nguyệt
ta, thì ta lại có thể bán cho ngươi một chút.”
Chủ nô tràng thản nhiên mở miệng, tiện tay cậy miệng một tù binh Nhân tộc
bên cạnh.
“Ngươi xem, tên này răng lợi vẫn rất không tệ, đáng giá mua.”
Biểu cảm chết lặng của tù binh Nhân tộc kia có thay đổi, cảm xúc nhục nhã
đang nhìn chảy xuôi trong đó, cuối cùng hắn nhắm nghiền hai mắt, nhưng theo
vị chủ nô này run tay, hai mắt hắn cũng bị cưỡng ép căng ra.
Mà vị chủ nô tràng kia cười cười, ánh mắt lại rơi vào chỗ Hứa Thanh một
lần nữa, lần này, mang vẻ khiêu khích.
Có thể mở nô tràng bên trong Thánh thành, lại có phương pháp chở tù binh
Nhân tộc tận Hắc Thiên đại vực về đây, có thể tưởng tượng sau lưng nô tràng
này nhất định là thế lực kinh người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.