Quang Âm Chi Ngoại
Thế là bèn có đủ loại hung thú thiên kì bách quái.
Nhất là... Dị chất nơi này cực kỳ nồng đậm, tràn ngập giữa thiên địa, thế là
không chỉ hung thú dị hoá, mà còn có thảm thực vật.
Toàn bộ Sơn Hải đại vực càng giống như một cấm địa.
Không phải hình thành từ ánh mắt của Thần Linh tàn diện nhìn đến, mà là
được tạo nên bởi ba vị thần của Viêm Nguyệt Huyền Thiên.
Mặt khác, cũng bởi đóng kín lâu dài như vậy, cho nên rất nhiều sinh mệnh
tuyệt tích ở bên ngoài vẫn tồn tại ở đây. Càng có một vài cổ vật, còn được bảo
tồn càng hoàn hảo hơn bên ngoài.
Giờ phút này, ở khu thượng của Sơn Hải đại vực, sâu trong rừng mưa, một
gốc cây màu đen mục nát đang đong đưa cành, kéo một con hươu màu trắng từ
đằng xa tới.
Con hươu trắng kia giãy dụa, nhưng lại tốn công vô ích, toàn thân cao thấp
bị dây đằng xuyên thấu quấn quanh. Chúng vừa nhúc nhích, vừa hấp thu.
Thế là con hươu trắng này chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên cầu cứu, âm thanh
đáng thương, trong mắt mang sự quyến luyến với sinh mệnh, ý chí cầu sinh rất
rõ ràng.
Hươu trắng không quá phổ biến bên trong Sơn Hải đại vực.
Nó thường thường đại biểu cho sự tốt đẹp, có lẽ cũng bởi vì vậy nên mới trở
thành phe con mồi. Lại thêm bản thân giá trị của nó so với các con thú khác thì
có hơi gân gà, cho nên số lượng cũng càng ngày càng ít.
Nhưng tiếng kêu rên của nó có thể đã đánh động trời xanh, thế là bên cạnh
cái cây mục nát kia, ánh sáng bảy màu lấp lánh.
Rất nhanh, bóng dáng cả người mặc trường bào màu đen hiện ra ở nơi đó.
Thời khắc bóng dáng ấy xuất hiện, cái cây mục nát run lên, không dám nhúc
nhích. Con hươn trắng kia cũng lắc mình một cái, âm thanh kêu rên dừng lại
theo bản năng, nhưng ý chí cầu sinh làm nó rất nhanh đã phát ra tiếng gào thét
rất nhỏ.
Bóng dáng xuất hiện bên cạnh cây mục nát, nghe tiếng quay đầu lại, nhìn
hươu trắng một chút, rồi cất bước đi đến.
Hai bước, đến trước mặt con hươu trắng đang gào thét, cúi đầu nhìn chăm
chú.
Một cái nhìn này, làm dây đằng quấn quanh thân hươu trắng tan rã từng
khúc một, biến thành tro bụi mà tiêu tán.
Người áo đen ngồi xổm xuống, nâng lên tay, nhẹ nhàng vuốt ve trên thân
con hươu trắng này, động tác dịu dàng.
Nhưng đáng tiếc, dù không có dây đằng, nhưng vết thương của con hươu
trắng này quá nặng, giờ phút này đã không cách nào giãy dụa đứng lên. Nó chỉ
có thể dựa vào linh tính, lộ ra ý cảm kích trong ánh nhìn.
Thế nhưng nỗi đau nhức kịch liệt đến từ trên thân, làm nó không nhịn được
mà run lên, mà chết chóc cũng đang lan tràn.
“Một lát thôi thì sẽ không đau nữa.”
Người áo đen nhẹ giọng mở miệng, động tác càng trở nên ôn nhu, trấn an
lòng hươu trắng. Động tác giãy dụa của nó giảm bớt, sự cảm kích trong mắt
càng nhiều, thậm chí nó còn vươn đầu lưỡi, liếm góc áo của người áo đen này.
Mà trong chớp mắt tiếp theo, sau khi nó hoàn toàn thả lỏng, người áo đen
nhẹ nhàng đặt tay lên phần cổ của nó, dùng sức bóp.
Một tiếng răng rắc vang lên, không có bất cứ sự đau đớn nào, toàn thân
hươu trắng chấn động, tắt thở mà chết.
Người áo đen chậm rãi đứng lên, nhìn về nơi xa.
Theo ánh sáng đến từ không trung chiếu xuống qua khe hở giữa lá cây phía
trên, hình dáng của hắn dần dần rõ ràng.
Đó là một thanh niên, tóc dài bị hắn buộc lên đỉnh đầu, tạo thành một hình
dạng viên thuốc, trán buộc một sợi dây cột tóc màu đen. Phối hợp một bộ áo
bào đen kia cùng giày màu đen, hết thảy làm toàn thân trên dưới người này tràn
ra một luồng khí tức lạnh buốt.
Mà loáng thoáng, có thể nhìn thấy xung quanh hắn tồn tại một vài bóng
dáng màu đỏ mơ hồ, phảng phất hình thành bởi máu tươi, từ từ tràn ra mùi máu
tươi nồng đậm.
Nếu giờ phút này có tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên ở đây, như vậy
liếc cái là có thể nhận ra thân phận của vị này.
Thực sự là một vị này có thanh danh hiển hách trong Viêm Nguyệt Huyền
Thiên tộc, vượt qua Thác Thạch Sơn, càng vượt qua cả Phàm Thế Song.
Ngày đó khi Đại hoàng tử giới thiệu về đại thiên kiêu Viêm Nguyệt với Hứa
Thanh, đã từng trọng điểm giới thiệu về hắn.
Tịch Đông Tử, Quy Hư tầng ba, đứng thứ hai trong danh sách, thuộc về Ti
Quyền quốc dưới Nhật Viêm thượng thần.
Hắn tính cách lạnh lùng, tâm ngoan thủ lạt, xuất thủ nhất định giết chóc. Tộc
đàn ngoại tộc bị hắn tàn sát, vượt qua mấy chục, luyện thành Huyết tử, làm bạn
đi theo.
Hắn có thủ đoạn vô số, thậm chí từng có chiến tích huy hoàng giao chiến
ngang hàng với tù binh Uẩn Thần của Viêm Nguyệt tộc, mặc dù vị tù binh Uẩn
Thần kia đã dầu hết đèn tắt, thế nhưng dù sao cũng là Uẩn Thần...
Cho dù là Phàm Thế Song, gặp được tu sĩ này cũng vô cùng e dè, hai người
bọn họ từng giao chiến ba lần, mỗi một lần... Phàm Thế Song đều đại bại.
Nhất là một lần cuối cùng, nếu không phải Viêm Huyền Tử thế hệ này xuất
hiện điều giải, Phàm Thế Song sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Thác Thạch Sơn cũng từng chiến đầu với tu sĩ này, chỉ trong mười nhịp thở
đã bị trấn áp.
Mà đời này chuyện hắn không cam lòng nhất chính là tranh đoạt danh hào
Viêm Huyền Đạo thất bại, đây cũng là lần đầu tiên hắn suy tàn từ khi tu hành
đến nay.
“Tử vong, thì sẽ không đau.”
Tịch Đông Tử thu hồi ánh mắt nhìn về phía phương xa, cúi đầu nhìn thi thể
hươu trắng dưới chân, nhẹ giọng mở miệng.
Sau đó hắn cất bước, đi thẳng về phía trước.
Mấy bước sau, hắn dường như nhớ tới điều gì.
“Lan ra tin tức, nếu có người trông thấy Hứa Thanh, thông báo phương
hướng.”
Sau khi dặn dò xong, Tịch Đông Tử tiếp tục tiến lên, vẻ mặt bình tĩnh. Đối
với hắn, đánh giết Hứa Thanh chỉ bởi vì Minh Nam vương tìm đến, cho ra hứa
hẹn và điều kiện, từ đó tiến hành một vụ giao dịch mà thôi.
Chuyện thuận tay mà thôi, gặp được thì chém, nếu không gặp được, hắn
cũng sẽ không hao phí thời gian tự đi tìm kiếm.
Còn về độ khó, đối với hắn, trong thế hệ này, ngoài Viêm Huyền Tử hắn
không chắc chắn đánh giết được, tu sĩ khác, giết rất dễ dàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.