Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1966: Vị thần thứ tư hư hư thực thực (2)



Bàn tay của Tịch Đông Tử trực tiếp hóa thành màu tím, thế tới cũng ngừng

lại, hắn muốn rút ra, nhưng đã muộn. Tử Nguyệt cấp tốc phóng đại, bỗng nhiên

xông lên, mang theo thế như vạn tấn, ép tới bàn tay.

Nháy mắt đã va chạm với bàn tay, trong tiếng nổ vang, thúc đẩy nó không

ngừng rút lui.

Mà gợn sóng tràn ra khuếch tán, phác hoạ ra bóng dáng Tịch Đông Tử ẩn

nấp trong hư vô phía sau bàn tay.

Bóng dáng này nhanh chóng ngưng thực, hiện ra khuôn mặt kinh ngạc. Tịch

Đông Tử vừa muốn tiếp tục xuất thủ, nhưng chớp mắt tiếp theo, ánh trăng màu

tím bùng nổ chói mắt, phủ lên toàn thân hắn.

Cùng một thời gian, những sợi hồn trước đó bởi vì hình thái thần linh của

Hứa Thanh sụp đổ, đã cấp tốc vọt tới từ xung quanh. Mục tiêu của chúng không

phải Hứa Thanh, mà là Tịch Đông Tử.

Mấy trăm vạn sợi hồn vây quanh, hình thành lực trói buộc.

Hết thảy nói ra thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế đều phát sinh với tốc độ

ánh sáng. Ngay khi Tịch Đông Tử bị Tử Nguyệt đánh, bị sợi hồn quấn quanh,

sát ý trong mắt Hứa Thanh trào dâng mãnh liệt. Hắn nâng tay phải lên, bỗng

nhiên tóm về phía Tịch Đông Tử.

Bát phương rung động, thiên địa trong một chớp mắt, xuất hiện gợn sóng,

giống như hóa thành một cái giếng.

Nước giếng lay động, phản chiếu ra hết thảy thuật pháp của Tịch Đông Tử,

cùng tất cả đoạn ngắn trong quá khứ và tương lai của hắn, càng bao gồm cả hồn

của Tịch Đông Tử!

Trong đó, cũng ẩn chứa tất cả bí mật không muốn bị người biết của Tịch

Đông Tử.

Chẳng hạn như hồn… Sau khi Hứa Thanh nhìn thấy, hai mắt co rụt lại.

Hồn của Tịch Đông Tử, không phải là một sợi, mà là ước chừng chín mươi

bảy sợi!

Bên trong mỗi một sợi, đều thờ phụng một khối thần bài màu vàng kim.

Trên chín mươi bảy khối thần bài, điêu khắc chín mươi bảy bóng dáng, hình

dáng khác biệt, nhưng đều phát ra khí tức Thần linh.

Một cảnh này làm tâm thần Hứa Thanh chấn động.

Bởi vì những thần bài kia rõ ràng là điêu khắc chín mươi bảy vị thần!

Một vị bên trong đó chính tượng thần xương cốt Hứa Thanh từng nhìn thấy

trong rừng mưa ở Sơn Hải đại vực trước đó!

Điều này mang đến cho Hứa Thanh cảm giác, Tịch Đông Tử càng giống là

một vật chứa, dung nạp thần bài!

Hứa Thanh không biết đây có phải là cái nghi thức gì hay không, nhưng hắn

bản năng nghĩ đến những lời Ngũ hoàng tử nói tới bên trong đại điện của Nhân

Hoàng!

“Dị chất trong lãnh thổ Viêm Nguyệt cảnh tăng trưởng hơn gấp ba trong

những năm gần đây, sau khi Trấn Viêm vương chú ý, từng nói hư hư thực

thực… Viêm Nguyệt đang ấp ủ vị Thần linh thứ tư!”

Thời khắc này, nội tâm của Tịch Đông Tử đã bị sự rung động cực độ tràn

ngập.

Hắn chưa từng thấy loại thần thông thuật pháp này, cũng chưa từng có cảm

thụ tương tự, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được giờ phút này sóng nước

xuất hiện trong mảnh thiên địa này cực kỳ to lớn.

Nguy cơ sinh tử, lần đầu tiên cũng hiển hiện trong lòng của hắn.

Đồng thời hắn cũng phát hiện ra trong một chớp mắt này, mình lại mất đi

hết thảy lực hành động, thân thể không thể động đậy chút nào, tu vi cũng như bị

ngưng kết, tất cả đều bị đứng im.

Lại thêm bị Tử Nguyệt trấn áp, bị sợi hồn quấn quanh, khiến cho hắn cho dù

có năng lực lật trời lộn biển, cũng đều khó mà thi triển ra được.

Chỉ có suy nghĩ là còn có thể chuyển động.

Mà chuyện càng làm cho tâm thần hắn nổ vang, là bí mật của mình đều bị lộ

ra toàn bộ.

Mặt nước dưới chân đã phản chiếu tất cả, bao gồm tu hành cả đời của hắn.

Hết thảy bí mật, tất cả các vật của hắn, cho dù là thuật hư ảo hay là vật chân

thực đều xuất hiện trong mặt nước này.

Mà hắn cũng lập tức phán đoán ra... Một khi mình trong mặt nước chịu tổn

thương gì, tất nhiên sẽ tác dụng lên bản thể của mình.

Dự cảm này làm hắn cố gắng giãy dụa, nhưng giờ khắc này, hết thảy cử

động của hắn đều không có chút tác dụng nào.

Mình trong mặt nước, càng ngày càng lay động.

Thế là cảm giác sinh tử càng ngày càng mãnh liệt.

Hứa Thanh thì là mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.

Thông qua thần thông Vớt Trăng Trong Giếng, hắn thu hoạch được phát

hiện ngoài ý muốn.

Mà đây, chính là nội tình của Tịch Đông Tử!

Hiển nhiên cũng là thực lực của hắn với tư cách là kẻ đứng thứ hai danh

sách của Viêm Nguyệt Huyền Thiên.

Chín mươi bảy khối thần bài, chín mươi bảy đồ đằng thần vẫn lạc!

Những gì nhìn thấy nhận thấy, làm nội tâm Hứa Thanh ngưng lại.

Nhưng hắn biết rõ giờ phút này không phải là lúc đi suy đoán và phân tích,

thế là sau khi liếc qua, hắn không chần chờ chút nào, nâng tay phải lên, bỗng

nhiên tóm lấy.

“Thiên địa giới này, có thể nhìn thành một giếng...”

Giọng nói của Hứa Thanh như cách năm tháng, lại như đang lan tràn dưới

nước, quanh quẩn trong vùng thế giới này.

Mỗi một chữ đều ẩn chứa đạo ý, sau khi tổ hợp lại với nhau, biến thành một

giọt nước mở ra đạo pháp thần bí, rơi vào mặt nước.

Từng mảnh từng mảnh gợn sóng lan ra trên mặt nước này, vặn vẹo bóng

dáng của Tịch Đông Tử, cũng vặn vẹo chín mươi bảy sợi hồn kia.

Mà gợn sóng này lại hình thành một bàn tay to lớn, bỗng nhiên chụp tới chín

mươi bảy sợi hồn kia!

Hứa Thanh, muốn vớt ra toàn bộ!

Đầu óc Tịch Đông Tử nổ vang, một cảm giác xé rách kịch liệt bùng nổ trong

lòng hắn, chín mươi bảy sợi hồn của hắn dưới mặt nước đều rung động.

Theo lực vớt của Hứa Thanh tăng lớn, bọn chúng chậm rãi tới gần mặt nước

từ dưới nước trong sự vặn vẹo này, mắt thấy sắp bị Hứa Thanh vớt ra.

Nhưng vào lúc này, thần bài trong chín mươi bảy sợi hồn đột nhiên kia lấp

lóe ánh vàng chói mắt, từng vị Thần linh được vẽ ra trong đồ đằng đó giống như

sống đây, cùng nhau mở hai mắt ra.

Đồng tử màu vàng óng nhìn chăm chú Hứa Thanh.

Tâm thần Hứa Thanh bỗng nhiên nổi sóng. Cứ việc cách mặt nước, nhưng

ánh nhìn chăm chú đến từ chín mươi bảy vị Thần linh, khiến thân thể của hắn

nháy mắt xuất hiện dị hoá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.