Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ tới ngón tay Thần Linh có hơi phế vật,
hắn cũng không để ý đến nữa.
Giờ phút này, hắn xác định phương hướng, xé gió mà đi.
Mà lúc này đây, sự lựa chọn lộ tuyến của Hứa Thanh lúc trước cực kỳ quan
trọng.
Nếu ở một ngày trước, hắn lựa chọn tiếp tục tiến về nơi ở của Sơn Xi, thì
bây giờ e là đã mọc cánh khó thoát.
Nhưng bây giờ lại khác, nơi này đã cách Cửu Lê rất gần, lại có một hai canh
giờ lộ trình là có thể vào đến khu vực biên giới của Cửu Lê cấm.
“Nếu đổi lại là trước khi ta không lộ ra mặt trời viễn cổ, Tịch Đông Tử này
có lẽ có một chút khả năng đuổi theo vào, nhưng hôm nay... Khả năng cao là
hắn sẽ không mạo hiểm đuổi vào.”
“Mặt khác, nếu một lát nữa Tịch Đông Tử là truy kích đến, cũng phải cân
nhắc thủ đoạn khác...”
Hứa Thanh vừa cấp tốc lao vùn vụt, vừa cân nhắc dưới đáy lòng. Một lát
sau, hắn cảm nhận được Đinh 132 sụp đổ, đáy lòng ngưng lại.
“Nhanh như thế, ngón tay kia quả nhiên phế vật!”
Sắc mặt Hứa Thanh lạnh lẽo. Hắn cắn chót lưỡi, kích phát tốc độ càng
nhanh chóng hơn, cả người đã không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có tàn tuyến xẹt
qua không trung.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, một canh giờ đi qua.
Mắt thấy chỉ còn cách Cửu Lê cấm biên giới hơn nửa canh giờ lộ trình, Hứa
Thanh đang tiến lên trên trời, bỗng nhiên lóe người, tránh đi về một bên.
Trong nháy mắt hắn tránh đi, một luồng huyết mang trực tiếp nổ tung nơi
hắn ở lúc trước, hình thành một đóa huyết hoa.
Rất nhanh, huyết hoa lần lượt xuất hiện xung quanh, lần lượt nổ tung, lít nha
lít nhít vô số, lan tràn con đường phía trước của hắn.
Khiến cho đất trời xung quanh một mảnh huyết sắc.
Càng có một bóng dáng, dấy lên tiếng sét đánh từ phía chân trời, bay thẳng
đến nơi này.
Sắc mặt Hứa Thanh khó coi. Hắn nhanh chóng né tránh, tránh đi từng đoá
từng đoá huyết hoa, nhưng vô số huyết hoa đua nở ở nơi này, cuối cùng vẫn có
một đóa, Hứa Thanh cũng không biết có phải do mình không dò xét kỹ hay
không, bị nó tác động đến.
Theo huyết hoa nổ tung, huyết quang hóa thành sợi tơ, bao phủ toàn thân
hắn.
Thân thể Hứa Thanh lóe lên, sợi hồn khuếch tán, chống cự tơ máu xung
quanh, nhưng tơ máu này không tầm thường, tuy bị sụp đổ một chút, nhưng lại
có một sợi quấn trên lưng Hứa Thanh.
Nó nhanh chóng vây quanh, khiến cho bóng dáng giữa không trung không
thể không dừng lại.
Mà trong thời gian dừng lại như thế, Tịch Đông Tử đuổi theo từ chân trời,
lập tức tăng vọt tốc độ, chớp mắt tiếp theo đã vạch phá hư vô, xuất hiện phía
trước Hứa Thanh.
Nét mặt mang vẻ dữ tợn, trong mắt lộ ra sát cơ. Trong chớp mắt tới gần, hắn
vẫn chưa lập tức xuất thủ, mà nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Ngay lập tức, tất cả huyết hoa sụp đổ xung quanh, đều hình thành tia sáng
huyết sắc, đến từ bát phương, cấp tốc quấn quanh lên người Hứa Thanh, tác
động đến toàn thân hắn. Trong khoảnh khắc, giữa lúc sắc mặt trắng bệch của
Hứa Thanh lộ vẻ lo nghĩ, tia sáng huyết sắc xung quanh hắn trực tiếp hình thành
một cái kén máu khổng lồ.
“Xem lần này, ngươi làm sao có thể trốn được!”
Mắt thấy Hứa Thanh bị vây khốn triệt để, với linh hồn còn đang đau nhức,
nội tâm Tịch Đông Tử triệt để bùng nổ sát ý. Thân thể hắn lóe lên, trực tiếp hòa
tan vào trong kén máu.
Nhưng trong chớp mắt hắn dung nhập vào kén máu, trông thấy Hứa Thanh,
hắn rõ ràng chú ý tới nét mặt Hứa Thanh không còn lo lắng như vừa rồi, mà là
trong mắt lộ ra sự sắc bén, nâng lên tay phải về phía hắn.
Trên tay phải, thình lình có một ngọn lửa màu nâu to bằng móng tay.
Bản thân ngọn lửa này lấp lánh sáng tối, khi thì bành trướng ra ngoài khi thì
cấp tốc co lại, dường như cực kỳ không ổn định.
Càng kinh người hơn là sự xuất hiện của nó dẫn động màn trời bên ngoài,
mây mù nhanh chóng chuyển sang màu đen nhánh. Tiếng sấm nháy mắt truyền
đến, từng tia sét bay lượn ở bên trong, giống bị hấp dẫn, lan tràn ra phía ngoài.
Tịch Đông Tử chấn động tâm thần, hắn bản năng cảm thấy nguy hiểm,
dường như huyết nhục toàn thân đều có ý thức độc lập vào thời khắc này, đều
đang thét lên với hắn, báo cho biết vật này hung hiểm vô cùng.
Thế là hắn không chút do dự, lập tức lùi lại.
Nhưng đã muộn rồi.
Ngọn lửa màu nâu to bằng móng tay kia bị Hứa Thanh nhẹ nhàng hất ra
ngoài, bay thẳng đến Tịch Đông Tử. Trong quá trình bay tới, nó càng nhanh
chóng bành trướng biến lớn.
Tính bất ổn của nó cũng tăng vọt.
Trong chớp mắt tiếp theo, tiếng nổ vang quanh quẩn, một mảnh lửa màu nâu
bốc lên từ trong ngọn lửa, lấp lánh trong cái kén máu này.
Cùng lúc xuất hiện theo là một luồng khí tức kinh khủng đến cực hạn.
Khí tức này ẩn chứa sự hủy diệt, dường như thiên địa vạn vật, không có gì
nó không thể đốt cháy. Giờ phút này nó khuếch tán ra, kén máu không thể thừa
nhận, trực tiếp bị đốt cháy.
Càng có vô số tia sét từ trên trời giáng xuống, giống như dông tố, rít gào đi
về phía này, trong chớp mắt đã đánh xuống.
Khoảnh khắc sấm sét đánh xuống, cụm lửa màu nâu kia lập tức nổ tung trên
phạm vi lớn.
Một mảnh lôi hỏa kinh khủng bùng nổ ngập trời ở bên trong, hình thành cơn
lốc hỏa diễm kinh thiên động địa, ầm ầm quét ngang về bát phương.
Những nơi đi qua, hết thảy bị diệt sạch.
Lực lượng ẩn chứa bên trong nó, bàng bạc đến cực hạn, dù là tu vi như Tịch
Đông Tử, cũng đều chấn động tâm thần, bị mảnh cơn lốc hỏa diễm màu xám
này trực tiếp bao phủ.
Lửa này, chính là ngọn lửa thần bí Tiểu Ảnh tạo thành khi cắn nuốt cấm khu
lúc trước, tên nó là... Rầm Rầm Rầm.
Mà Hứa Thanh đã sớm chuẩn bị, ngay khi ngọn lửa bùng nổ, hắn đã điều
khiển Tiểu Ảnh bao trùm toàn thân.
Dù cho Tiểu Ảnh bị đốt cháy phát ra tiếng kêu rên truyền vào linh hồn,
nhưng đây là thứ nó sinh ra, cuối cùng vẫn tồn tại kháng thể đặc biệt nhất định.
Thế là Hứa Thanh dù cũng bị tác động đến, nhưng còn có thể chịu đựng.
Hắn càng không đi xem kết quả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.