Quang Âm Chi Ngoại

Chương 213: 213: Đừng Đến Chọc Ta 1




Hứa Thanh khoanh chân ngồi trên tán cây, giương mắt nhìn tới chỗ lão đầu khách sạn đường Bản Tuyền ở xa xa, nội tâm cực kỳ cảnh giác.
Đồng thời cũng có sát cơ hiện ra trong đáy lòng, đối phương chính là người được khắc tên ở trên thẻ tre của hắn, chỉ bất quá Hứa Thanh vẫn cảm thấy không quá nắm chắc, cho nên thủy chung chưa từng đi tới đường Bản Tuyền.
Mà bây giờ gặp phải... 
Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại.
Nhưng cân nhắc đến lần này hắn ra ngoài lấy thu hoạch là chủ yếu, đối phương cũng không phải dễ dàng bị lộng chết như vậy, cho nên hắn đè sát ý xuống, nhìn về bốn phía xung quanh. 
Mọi người ở đây, từng người đều không hề tầm thường, nhất là những người độc hành trong này, có một số người còn khiến cho Hứa Thanh mơ hồ có chút cảm giác nguy hiểm, đây cũng là lý do tại sao hắn muốn chém giết đám hải tặc khiêu khích mình.
Hắn lớn lên từ nhỏ ở xóm nghèo, khắc sâu biết được việc giấu giếm thực lực này có lợi mà cũng có hại, nhiều khi ẩn ẩn giấu giấu có thể sẽ khiến cho chính mình gặp phải những phiền phức không cần thiết.
Cho nên sau khi quyết đoán, hắn liền lấy sức mạnh như lôi đình và dùng sát khí máu tanh để chấn nhiếp mọi người, cho nên khi Hứa Thanh đến, liền đã có ý nghĩ này, cái này cũng là cách làm khi Hứa Thanh đang vùng vẫy ở xóm nghèo.


Vào thời điểm thích hợp, nhất định phải lộ ra răng nanh của chính mình để cảnh cáo tới tất cả mọi người.

Đừng chọc đến ta.
Mà sở dĩ cắt đầu, một mặt là vì chấn nhiếp, một phương diện khác cũng bởi vì... 
Đầu của bọn chúng, đáng giá.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, tay phải nhẹ nhàng bắn ra, lập tức từng mảnh phấn độc hạ xuống chung quanh hắn.
Làm xong những thứ này, hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ đả tọa chờ đợi hải tích đến.
Mà màn ra tay vừa rồi của Hứa Thanh đích xác đã đạt đến mục đích hắn muốn, tất cả mọi người ở bốn phía giờ phút này đều vô cùng kiêng kị hắn, nhận thức tư cách tới đây của hắn, đồng thời cũng đều tự mình cảnh giác, cái này khiến cho mọi thứ nơi đây lại trở về thế cân bằng.
Cứ như vậy, ở trong sự cân bằng này thời gian chậm rãi trôi qua, qua một đêm đến ngày hôm sau, một khắc khi tia nắng ban mai chiếu xuống, Hứa Thanh bỗng nhiên mở mắt ra nhìn dưới núi.

Hầu như đồng thời vào lúc hắn nhìn lại, cũng có bảy tám đạo ánh mắt không phân chia trước sau tương tự nhìn lại.
Trong ánh mắt của mọi người có thể thấy được chỗ mà họ đang nhìn, dưới núi truyền đến thanh âm oanh oanh, phảng phất có con quái vật khổng lồ đang khó khăn đi về phía trước, mà âm thanh này cũng khiến cho càng nhiều tu sĩ lưu ý hơn nữa, không khí nghiêm túc trong thời khắc này cũng nhanh chóng tràn ngập nơi đây.
Rất nhanh, trong mắt Hứa Thanh thấy được trong núi rừng, thân ảnh một con hải tích dài trọn vẹn bảy tám trượng lộ ra.

Toàn thân con hải tích này đen thui, da của nó như một gốc cây già vậy, lộ ra dấu vết năm tháng bên trên, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng màu đen, hình như tồn tại một lớp cách với thân thể, đang từng chút xíu tách ra.
Bốn cái móng vuốt của nó còn mang theo cảm giác rất lợi hại, giờ phút này nó đang không kịp thở mà bò tới, dường như mỗi một bước đều mang đến cho nó một chút đau khổ, nhưng nó cũng không dừng lại nửa điểm nào.
Mặc dù hiện ra khí tức suy yếu, nhưng chấn động trên thân nó có thể so với tu sĩ Ngưng Khí tầng tám, cái này vẫn là để cho hô hấp của tất cả mọi người hơi ngưng tụ, mà con hải tích này hiển nhiên không thể nào không phát hiện nơi này có người, nhưng nó lại không để trong lòng chút nào.
Lúc nó khó khăn bò lên trên đỉnh núi, phía sau nó cũng không ngừng vang lên tiếng nổ, có thể thấy từng gốc cây cối đang sụp đổ, con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư... 

Tổng cộng sáu con hải tích, lần lượt xuất hiện.
- Sáu tấm da hải tích Ngưng Khí tầng tám!
Hô hấp Hứa Thanh có chút dồn dập, hắn biết rõ loại da này có giá cực cao ở trong bến cảng Thất Huyết Đồng, cao tới năm sáu trăm linh thạch một bộ.
Giờ phút này hắn nhìn về phía những con hải tích này, tinh mang trong ánh mắt lập lòe, hình như không phải nhìn dị thú, mà là linh thạch.
Nhưng những người khác đều không hành động thiếu suy nghĩ, Hứa Thanh cũng lặng lẽ chờ đợi.
Cho đến khi tiếng nổ vang càng ngày càng gần, sáu con hải tích này khó khăn bò lên trên đỉnh núi, sau khi đến thung lũng chỗ mọi người, chúng nó bỏ qua toàn bộ tu sĩ bốn phía, dưới từng tia ánh mắt chú ý, bước vào bên trong thung lũng.
Sau khi sáu con hải tích này bước vào thung lũng, từng con lập tức phát ra tiếng gào thét, thân thể kịch liệt lắc lư rung động, dường như đang dùng khí lực toàn thân để lột da.
Tiếng gào thét của chúng nó vang vọng khắp bát phương khiến cho toàn bộ tu sĩ chú ý, tâm thần cũng chấn động.

Tia sáng trong ánh mắt Hứa Thanh cũng càng ngày càng lợi hại, hắn nhìn những con hải tích đang vùng vẫy, lớp da bong tróc trên người giờ phút này đang tăng tốc chia lìa. 
Toàn bộ quá trình, kéo dài nửa canh giờ. 
on hải tích đầu tiên thành công lột xuống bộ da, khí tức khôi phục rồi cất bước rời khỏi, từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn chúng tu sĩ ở bốn phía. 

Da hải tích ở bên trong thung lũng không còn là màu đen nữa, mà lộ ra một ánh sáng màu xanh, rõ ràng có thể thấy được phía trên còn có đường vân, thậm chí có chút thứ phát ra ánh sáng long lanh, tựa như bảo vật sáng lóng lánh, thoạt nhìn giống như một con hải tích nhỏ vậy.
Nhưng mọi thứ vẫn như trước, không có ai động thủ.
Hứa Thanh nheo hai mắt lại, tương tự không nhúc nhích.

Lại chờ thêm giây lát, cho đến khi con thứ hai, thứ ba, con hải tích thứ tư cũng lần lượt hoàn thành lột da sau đó rời đi, vào lúc con hải tích cuối cùng hạ lớp da của nó xuống, trong nháy mắt có người động thủ.
Người động thủ chính là lão đầu đường Bản Tuyền, tốc độ của lão cực nhanh, cả người tựa như mũi tên rời cung, bắn thẳng đến thung lũng.
Sau đó là tu sĩ bốn phía khác, cũng đều trong nháy mắt lao ra, sát cơ trong một cái chớp mắt bộc phát… Thân thể Hứa Thanh cũng đồng dạng nhoáng một cái, cả người lưu lại tàn ảnh trên cây, dùng tốc độ kinh người dấy lên tiếng thét, nhảy vào trong thung lũng.
Trong chốc lát, khoảng chừng hơn 30 người tu sĩ lao vào thung lũng, mục tiêu chính là sáu bộ da của hải tích được lột ra, cũng trong chớp mắt, ở đây đã bắt đầu một màn tranh đoạt và giết chóc vô tình.
Thanh âm oanh oanh vang vọng ngập trời, cả người Hứa Thanh như một thanh kiếm rời vỏ, bộc lộ tài năng, sau khi tới gần liền trực tiếp chụp vào một bộ da hải tích, một người tu sĩ dị tộc mặc áo tơi bên cạnh lao tới, hàn mang trong mắt bộc phát, ra tay ngăn trở..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.