Quang Âm Chi Ngoại

Chương 216: 216: Đêm Độc 2




Cứ như vậy, qua một đêm.
Trên bầu trời, bình minh cắn nát màn đêm, mang vết máu lưu lại phía chân trời, vết máu này chậm rãi chảy xuôi, càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi lan tràn toàn bộ bầu trời.

Trời, đã sáng.
Bốn phía thung lũng, người dị tộc độc hành hôm qua cướp được da hải tích vẫn còn, bên người còn nhiều hơn một vị, hình như bọn họ đạt thành một ước định nào đó.

Nhiều hơn một người, chính là người tu sĩ áo tơi hôm qua ra tay tranh đoạt cùng Hứa Thanh.
Về phần một phương khác, một phương đã từng có bốn năm người tu sĩ tạo thành quần thể, hiển nhiên đã không có giữ lại được da của hải tích, đã trở thành thi thể, bị đại hán Tượng Tị mang theo bảy tám người thay thế.
Chỉ có Hứa Thanh và lão đầu đường Bản Tuyền, hết thảy đều như thường.
Nhưng chỗ khác biệt chính là, mặt đất bốn phía quanh Hứa Thanh tràn đầy thịt nát, mà người sau... 
Nửa cỗ thi thể cũng không có.

Hứa Thanh quét mắt qua con đại xà bên người lão đầu, sau khi đối phương phát hiện cũng lập tức nhìn tới hắn, liên tiếp gật đầu, giống như đang chào hỏi.
Hứa Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục nhắm mắt đả tọa.
Lão đầu đường Bản Tuyền ở sau mỏm đá, đá một phát vào đại xà bên người, hừ một tiếng.
- Nhìn thấy không, người ta không thèm để ý tới ngươi, cho nên ngươi cũng đừng cứ suốt ngày nghĩ đến tiểu tử kia nữa, trên thế giới này chỉ có ta mới là thân nhân duy nhất của ngươi.
- Ọt ọt ọt ọt.
Đại xà có chút ủy khuất, trông mong nhìn qua Hứa Thanh ở xa xa, thần sắc dần dần buồn bã, một màn này bị lão đầu thấy, vì vậy thở dài.
- Tại sao lại muốn khóc rồi, ngươi nha, tiểu tử kia cũng không hiểu tiếng rắn, cho nên hắn mới không để ý ngươi...
Nói xong, lão đầu cũng có chút hối hận, mà ánh mắt đại xà thoáng cái lại sáng lên.
- Đúng là con gái lớn không dùng được, con rắn ngốc cũng bất trung lưu.
Lão đầu bất đắc dĩ, đáy lòng cân nhắc xem có nên tìm một cơ hội giết Hứa Thanh luôn ở chỗ này hay không, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ tàn nhẫn của đối phương, lão vẫn là bỏ đi ý nghĩ này.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, rất nhanh 10 ngày trôi qua.
Trong 10 ngày, trên dãy núi có tu sĩ rời đi, cũng có tu sĩ đi đến, thời điểm nhiều thì tu sĩ bốn phía thung lũng đạt trọn vẹn trên trăm, thời điểm ít cũng có vài chục.
Có rất nhiều người độc hành, cũng có rất nhiều hải tặc, cũng có rất nhiều những dị tộc của những hòn đảo khác, mà giết chóc cùng tranh đoạt, cũng bởi vì những tu sĩ mới tới mà không ngừng xuất hiện.
Hải tích cũng đã xuất hiện ba lượt nữa, mỗi một lần đều là một trận giết chóc tranh đoạt, Hứa Thanh ra tay tàn nhẫn quyết đoán, chẳng những tranh đoạt được một chút da hải tích, huống chi toàn bộ người bị hắn chém giết, cũng đang chồng chất ở chỗ ngồi của hắn.
Từ xa nhìn lại, cái cây đại thụ kia hình như cũng đều bị nhuộm thành màu huyết sắc, nhìn thấy mà giật mình.
Mà khi Hứa Thanh không ngừng tích lũy và hình thành chấn nhiếp, đối với những người khác mà nói, chỗ của Hứa Thanh bây giờ giống như đã hình thành một khu vực cấm vậy.
Người như Hứa Thanh cũng có mấy vị, vô luận là lão đầu đường Bản Tuyền, hay là vị tu sĩ áo tơi giao thủ cùng Hứa Thanh và đồng bạn của gã, hay là vị đại hán Tượng Tị kia, bọn họ đều có thể giữ lại thu hoạch của bản thân, vả lại cũng không lựa chọn rời đi, hình như đang đợi cái gì.
Điểm này, Hứa Thanh cũng đã phát hiện, cho nên hắn cũng không rời khỏi, mà lặng lẽ đợi và tu hành trong 10 ngày này.

Linh năng nơi đây rất mạnh, dị chất nồng đậm, nhất là loại hoàn cảnh phải tập trung tinh thần cao độ như này, khiến cho hắn giống như trở về với lúc làm thập hoang giả ở rừng rậm trong cấm khu, tốc độ tu luyện rõ ràng tăng lên rất nhiều.

Bây giờ hắn cũng đã cách Hóa Hải Kinh tầng thứ chín không xa.
- Nhiều nhất ba ngày, có lẽ ta có thể đột phá.
Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng, tiếp tục đả tọa thổ nạp, linh năng nhè nhẹ từ bát phương tràn vào, chui vào trong cơ thể của hắn, bồi dưỡng toàn thân hắn, đồng thời cũng dung nhập dị chất vào bên trong cái bóng của hắn, khiến cho linh hải đã đạt tới 87 trượng trong cơ thể Hứa Thanh không ngừng mở rộng.

88 trượng, 89 trượng... 
Hai ngày trôi qua, vào buổi trưa ngày thứ ba, linh hải trong cơ thể Hứa Thanh chấn động, đã đạt đến gần vô hạn 90 trượng.
Một khi đến 90 trượng, liền đại biểu Hóa Hải Kinh của hắn bước vào tầng thứ chín.
Mà khi đệ tử tu hành công pháp Thất Huyết Đồng đến tầng thứ chín, trên cơ bản có thể quét ngang phần lớn người cùng cảnh của các tông môn khác ở Nam Hoàng Châu, nếu gặp một tu sĩ Trúc Cơ của tiểu tông môn có công pháp thấp kém, cũng có thể thử đánh một trận.

Lại càng không cần phải nói bản thân Hứa Thanh còn có Hải Sơn Quyết luyện thể, cũng đạt tới trình độ trước đó chưa từng có, tạo thành hư ảnh của Bạt vô cùng kinh khủng, có thể nói... 
một khi Hóa Hải Kinh đột phá, chiến lực Hứa Thanh sẽ lần nữa bộc phát.
Lúc đó, hắn sẽ là tồn tại có chiến lực siêu việt Ngưng Khí, hoàn toàn có thể xem như một cường giả Trúc Cơ, loại Trúc Cơ của môn phái nhỏ như lão tổ Kim Cương Tông, Hứa Thanh có nắm chắc vô luận là trên biển hay là trên lục địa, sau một phen giao thủ thì mình nhất định có thể áp chế đối phương, về phần chém giết, có lẽ sẽ nếu hao phí thêm một ít thời gian, cũng nhất định có thể làm được.
- Đêm nay, có thể đột phá!
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra chờ mong, đang muốn tiếp tục tu hành, nhưng vào lúc này, dưới núi bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng rít dày đặc.

Người còn chưa tới, nhưng từng đợt khí tức lạnh lùng hung tàn đã sớm tràn tới, bao phủ toàn bộ thung lũng, khiến cho thần sắc của tất cả mọi người ở nơi đây đều nhao nhao biến hóa, quay lại nhìn về dưới núi.

Thứ đến... 
Không phải hải tích, mà là một đám tu sĩ! Một đám người quần áo lộn xộn với khí tức hung tàn, sát ý cực lớn, dữ tợn không kiêng nể gì cả.

Tổng cộng 16 vị, bên trong từng người đều tản mát ra chấn động tu vi cường hãn, trên người mỗi người đều có sát khí rất nặng, nhìn qua cũng đủ để cho người ta thấy mà giật mình.
- Hải Quỷ!
- Là tổ chức Hải Quỷ!
- Đáng chết, tại sao bọn họ lại tới nơi này!
Tiếng kinh hô lập tức truyền ra từ bốn phía quanh thung lũng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.