Quang Âm Chi Ngoại

Chương 220: 220: Quan Hệ Minh Hữu Không Thể Phá Vỡ 2




Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, hắn cũng không phải rất lạ lẫm đối với Ly Đồ Giáo.

Ca ca của tiểu cô nương ở doanh địa thập hoang giả, chính là đội trưởng Đội Chấp Pháp của Ly Đồ Giáo, mà nàng cũng được người ca ca kia dẫn đi.
Lúc ấy ở ngoài tiệm tạp hóa hắn cũng chợt nghe có thập hoang giả nghị luận về Ly Đồ Giáo, bên trong ngôn từ đều biểu đạt ra đối phương là một đám người điên.
Cho đến khi hắn bái nhập Thất Huyết Đồng, lúc đọc tài liệu của Bộ Hung ti, Hứa Thanh coi như cũng hiểu được một chút đối với Ly Đồ Giáo.

Ly Đồ Giáo là một trong bốn cỗ thế lực lớn nhất Nam Hoàng Châu, có thể nói là đặt song song cùng với Tử Thổ, Thất Huyết Đồng cùng với Chân Lý, chủ trương bên trong giáo phái này là đi theo người đã từng là Chúa Tể Cổ Hoàng, rời xa cái mảnh mạt thổ này.
Giáo lí của bọn họ không ngừng tuyên bố Chúa Tể Cổ Hoàng đã sáng lập ra các loại thánh địa, tràn đầy tốt đẹp, không có nạn đói, không có rét lạnh, cũng không có giết chóc, linh năng lại tinh khiết.
Mà trong tương lai một ngày nào đó, thánh địa sẽ mở cửa lớn cho thế giới mạt thổ, tiếp dẫn toàn bộ những người thờ phụng như bọn họ đi qua.
Đây là tín ngưỡng của Ly Đồ Giáo, đồng thời đối với toàn bộ những người không ủng hộ cái tín ngưỡng này, ở trong mắt Ly Đồ Giáo đều là tồn tại dị đoan, đều bị trừng phạt vả cướp đoạt quyền lợi sống.
Mà loại giáo lý cực đoan này tự nhiên cũng mang đến một đám người điên cuồng.
- Không biết nàng bây giờ ra sao.
Hứa Thanh nhẹ nói khẽ trong lòng, hắn nhớ tới tiểu cô nương đã từng cho hắn viên kẹo kia, nhưng rất nhanh Hứa Thanh liền từ trong trí nhớ trở về, ngưng mắt nhìn con thuyền Ly Đồ Giáo từ xa trên mặt biển đang càng lúc càng tới gần.

- Đến cùng chỗ đảo Hải Tích này sẽ phát sinh cái gì?
Nghi kị của Hứa Thanh càng ngày càng sâu, lúc này lão đầu đường Bản Tuyền ở sau mỏm đá, mắt thấy Ly Đồ Giáo đã đến, thở dài.
- Xong đời, lần này cả Hải Quỷ và Ly Đồ Giáo đều lần lượt tới đây, có lẽ cũng tương tự như ta, đều vì cùng một cái mục đích.
Lão đầu đường Bản Tuyền vỗ trán một cái, rất là buồn rầu, lúc này đại xà ở một bên ọt ọt vào lỗ tai lão vài tiếng, lão đầu liếc mắt nhìn đại xà, trầm ngâm một lát.
- Ngươi nói có chút đạo lý.
Nói xong, thân thể lão nhân này liền nhoáng một cái, bỗng nhiên đứng lên, đi thẳng đến chỗ tán cây của Hứa Thanh, thần sắc của đại xà phía sau lão hình như có chút hưng phấn, cấp tốc đi theo, chỉ bất quá loại hưng phấn này có rất ít người có thể nhìn nhận ra mà thôi.

Cử động này của lão lập tức khiến cho tu sĩ chung quanh thung lũng liếc mắt.
Chúng tu sĩ Hải Quỷ cũng nhìn sang, nhưng giờ phút này Ly Đồ Giáo vừa tới, cho nên bọn họ cũng không có tâm tình ngăn trở.
Vì vậy rất nhanh, trong quá trình Hứa Thanh nheo mắt nhìn chằm chằm cổ của đối phương, lão đầu đeo theo đại xà đã đến ngoài mười trượng chỗ của hắn.
- Tiểu tử, thương lượng một chút, đừng phóng độc nha, ngươi giải tán độc ở nơi đây di, ta và ngươi nói chuyện.
Hứa Thanh nhìn lão đầu, đại khái đoán được mục đích của đối phương, vì vậy giơ tay vung lên, giống như vừa tiêu tán độc khí.
Lão đầu thấy động tác của Hứa Thanh, nhẹ nhàng thở ra, bước vào đến trong phạm vi mười trượng.
Sau khi đi vài bước, lão cẩn thận cách Hứa Thanh còn có ba trượng, ngừng lại, trầm thấp mở miệng.
- Tiểu tử, ngươi có phải đang nghi ngờ tại sao Hải Quỷ và Ly Đồ Giáo đều đến đây hay không?
- Ta cũng không nói nhảm, trực tiếp nói cho ngươi biết đáp án.

Căn cứ mùa mà suy tính, trong khoảng thời gian này, nơi đây sẽ có xác suất rất lớn xuất hiện hải tích tu vi Trúc Cơ lột da.
Mà da hải tích Trúc Cơ có giá trị kinh người, Trúc Cơ sơ kỳ liền giá 2000 linh thạch, Trúc Cơ trung kỳ 5000, Trúc Cơ hậu kỳ mà nói thì ít nhất hơn vạn.
- Lão già ta một người thế đơn lực bạc, cho nên đến tìm ngươi để hợp tác kết minh, chúng ta trở thành minh hữu không thể phá vỡ.

Ta và ngươi liên thủ tranh đoạt tài nguyên lần này, phân chia 5:5, mọi người tín nhiệm đưa phía sau lưng giao cho đối phương!
Lão đầu đường Bản Tuyền lời nói sục sôi, nhanh chóng mở miệng, nói xong nhìn Hứa Thanh, nhưng rất nhanh lão liền biến sắc, vội vàng lấy ra rất nhiều đan dược nuốt vào, chỉ vào Hứa Thanh phẫn nộ mắng lên.

- Xú tiểu tử, không phải nói không hạ độc sao!
- Ta không có hạ độc, là độc trước kia tràn ngập ở bên trong nơi này.
Hứa Thanh trầm tư với tin tức trong lời nói của đối phương, tùy ý giải thích một câu.
- Lau lau, vậy vừa rồi ngươi phất tay để làm gì!
Lão đầu càng giận.
- Vì ngươi kêu ta tiêu tán độc khí.
Hứa Thanh nhíu mày.
- ... 
Vậy ngươi tiêu tán chưa?
Lão đầu trừng mắt.
- Độc của ta không cách nào bị tiêu tán.
Đáy lòng Hứa Thanh có chút không kiên nhẫn, đối phương chính là người có tên trên thẻ tre của hắn, nếu không phải lúc này thế lực hỗn loạn, không tiện ra tay, hắn cũng muốn tiêu diệt đối phương ở ngay nơi này.
Lão đầu im lặng nhìn Hứa Thanh, sau một lúc lâu thở dài một tiếng.
- Ta nghĩ rằng ta và ngươi không cách nào câu thông! Ý của ngươi là, ngươi không cách nào tiêu tán độc, nhưng vì an ủi ta, cho nên bày ra một cái động tác giả?
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn lão đầu, không nói chuyện.


Gân xanh trên trán của lão đầu nổi lên, đại xà ở một bên nhìn thấy một màn này, nhanh chóng ọt ọt vô lỗ tai lão vài tiếng.
Lão đầu nghiến răng, lần nữa nuốt một viên đan dược, nổi giận đùng đùng nhìn Hứa Thanh.
- Kết minh, có đồng ý hay không.
- Được.
Hứa Thanh không cần nghĩ ngợi mở miệng.
Mắt thấy Hứa Thanh đồng ý nhanh như vậy, lão đầu thở dài, đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, chiếc thuyền Ly Đồ Giáo ở xa xa dĩ nhiên đã đến bên cạnh bờ.

Từng đạo thân ảnh từ bên trong con thuyền đi ra, không sai biệt lắm có bảy tám người, bước vào rừng rậm.
Dưới ánh trăng, không thấy rõ bộ dạng của những người này, chỉ có thể nhìn thấy áo bào màu đên trên người bọn họ, ngay cả đầu và cả khuôn mặt người cũng đều bị buộc kín, sự nghiêm túc máu tanh bốc lên, tốc độ từng kẻ đều cực nhanh, sau khi bước vào rừng rậm, liền lao thẳng đến thung lũng trên dãy núi.
- Ly Đồ Giáo đều là đám điên, trên biển một mực có lời đồn, nói bọn họ bí mật nắm giữ một vài hòn đảo, giống như đang tiến hành nghiên cứu thứ quỷ dị nào đó, nhưng địa điểm có chút bí ẩn, đến bây giờ vẫn rất ít người ngoài có thể tới được đó.
Sắc mặt của lão đầu đường Bản Tuyền trở lên khó coi, âm trầm mở miệng.
Hứa Thanh nghe vậy, ánh mắt nheo lại, nhìn sang..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.