Quang Âm Chi Ngoại

Chương 242: 242: 50 Chọn 1 2




- Bảo bối ngươi hiểu lầm rồi, ta nói là bảo bối ngươi thật to gan nha.
- Lý lang ngươi...
Nữ tử nhân ngư tộc sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Tam điện hạ, trước mặt vẫn như cũ là gương mặt quen thuộc kia, so với trước kia không có bất kỳ khác biệt nào, thậm chí trong thần sắc vẫn còn mang theo sự đau lòng vừa rồi, ánh mắt cũng vô cùng điềm đạm, hình như vẫn mang theo ý nghĩ yêu thương thật sâu.
Nhưng câu nói trước lại khiến cho ả cho rằng mình đã nghe lầm, vừa muốn tiếp tục mở miệng, nhưng Tam điện hạ đã nhu hòa giơ tay trái lên, như thường ngày vuốt v3 mái tóc của ả, một chưởng rơi vào trên đỉnh đầu của ả.
Phịch một tiếng, nữ tử nhân ngư tộc này chấn động toàn thân, đầu lâu chia năm xẻ bảy, trực tiếp bạo khai.
Máu thịt mơ hồ và ánh mắt tan vỡ đã che mất ánh sáng của ả, khiến cho cả người không đầu biến thành thi thể, té trên mặt đất, mất hết sinh cơ.
Một màn này khiến cho đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, ngoài ý muốn đến cực hạn.
Mà vị muội muội nhân ngư tộc đang hấp hối khóc lóc kể lể một bên, đã hoàn toàn ngây ngốc ở chỗ đó.
Bộ dạng suy yếu trên mặt ả lập tức bị sự rối loạn mãnh liệt thay thế, hình như không thể tin vào tất cả những gì mình nhìn thấy, khó có thể tin tất cả những thứ vừa phát sinh.
Nhất là trên vẻ mặt Tam điện hạ bây giờ vẫn còn vẻ yêu thương bình thường như trước, không có bất kỳ biến hóa nào lau vết máu trên tay.
Một màn này, khiến tâm thần muội muội nhân ngư tộc xuất hiện cảm giác rối loạn mãnh liệt.

Ả không cách nào tưởng tượng cái người đã từng ôm chính tỷ muội ả vào trong ngực, một nam nhân rất là thân mật, vậy mà giờ phút này lại mang theo vẻ điềm đạm đập chết tỷ tỷ của mình.
Nếu như lúc đối phương ra tay thay đổi vẻ mặt, từ điềm đạm hóa thành âm lãnh, vậy ả cũng có thể tiếp thu được.

Nhưng người nam nhân trước mắt này, thần sắc từ đầu đến cuối cũng vẫn đều tràn đầy ý nghĩ yêu thương, điều này mới khiến cho đáy lòng vị muội muội nhân ngư tộc dâng lên cảm giác run sợ trước đó chưa từng có.
- Lý lang...
Trong mắt vị muội muội nhân ngư tộc hiện ra vẻ hoảng sợ vô cùng.
Tam điện hạ vừa xoa tay, vừa điềm đạm cười cười đi về phía vị muội muội nhân ngư tộc, sau đó ngẩng đầu, nụ cười vẫn ôn hòa như trước, nhìn Hứa Thanh.
- Thất lễ, vị sư đệ này, ngươi còn có chuyện gì sao?
Từng đám tóc gáy toàn thân Hứa Thanh đều dựng đứng hết lên, hắn nhìn Tam điện hạ với vẻ mặt và nụ cười ôn hòa, ánh mắt dịch chuyển tới thi thể rơi trên boong thuyền, sau đó lại lướt qua cái đầu vị muội muội đang hoàn toàn bị kinh hãi kia.

Đầu vị muội muội nhân ngư tộc này rõ ràng trúng độc cực cao, sống không được bao lâu.
Hứa Thanh trầm mặc, theo tóc gáy dựng đứng, đáy lòng hắn có một loại hàn ý thật sâu hiện lên, thật sự là cách làm cùng lời nói của Tam điện hạ đã khiến cho Hứa Thanh cảm thấy không rét mà run, hắn chưa thấy qua người như vậy.
Mà hướng đi của chuyện này cũng làm cho hắn không ngờ tới, thậm chí vừa rồi Hứa Thanh cũng đã làm tốt chuẩn bị chạy trốn khỏi Thất Huyết Đồng rồi, giờ phút này hắn trầm mặc nhìn qua khuôn mặt ấm áp của Tam điện hạ, sau một lúc lâu chắp tay, cúi đầu về phía Tam điện hạ.
Sau đó mang theo nội tâm nồng đậm cảnh giác, rời khỏi nơi đây.
Sau khi đi xa, Hứa Thanh quay mắt lại nhìn Tam điện hạ đứng trên boong thuyền, trong đầu hiện ra màn vừa điềm đạm vừa chụp chết nử tử nhân ngư nọ của đối phương.
Hứa Thanh im lặng, hắn cảm thấy vị Tam điện hạ này cực kỳ nguy hiểm! Lúc này Tam điện hạ trên Pháp Chu vẫn ôn hòa mang theo nét vui vẻ như trước, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh Hứa Thanh đi thật xa, gã mới quay đầu nhìn đầu vị muội muội nhân ngư tộc trên mặt đất, ánh mắt hiện ra vẻ nhu tình, mang theo ý nghĩ yêu thương thật sâu, ôn nhu mở miệng.
- Hai tỷ muội bảo bối các ngươi thật nghe lời, đã giúp cho ta hoàn thành nhiệm vụ của sư tôn, lại để cho ta kiếm được một cái nhân tình của tiểu sát tinh trên đảo Hải Tích kia, không tệ không tệ nha, ta phát hiện ta càng yêu mến bọn ngươi hơn rồi.

Thanh âm của Tam điện hạ điềm đạm, nhưng khi lời nói truyền vào trong tai vị muội muội nhân ngư tộc, thần sắc của ả bỗng nhiên biến hóa, trong mắt càng lộ ra vẻ hoảng sợ lớn hơn, vừa muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Tam điện hạ đã giơ chân lên, đạp một cước lên trên.

Rặc rặc một tiếng, đầu lâu tan vỡ.
- Ài, về sau chỉ có thể nhớ dư vị mềm mại của các ngươi trong trí nhớ.
Tam điện hạ lộ ra biểu cảm tiếc nuối, trong lúc nói lời này, từng người tùy tùng bốn phía đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tam điện hạ, nhanh chóng dọn dẹp máu thịt dơ bẩn trên mặt sàn.
Rất nhanh, toàn bộ mặt thuyền lại sạch sẽ, có một đệ tử tùy tùng cầm lấy bình thủy tinh đi đến bên người Tam điện hạ, thấp giọng cung kính mở miệng.
- Tam điện hạ, mấy vị vệ đạo nhân ngư tộc kia đều đã bị khống chế lại, tang vật cũng đã lấy được.
- Rất tốt.
Tam điện hạ nở nụ cười.
- Các ngươi đi chuyển lời nhắn tới nhân ngư tộc cho ta, ta sẽ giúp bọn họ đè xu0'ng việc bọn họ ăn trộm bản vẽ chế tạo thuyền của tông môn chúng ta, nhưng ta cũng cần một giọt nước mắt của Cổ Hoàng nhân ngư tộc, kêu bọn họ phải nhanh một chút đưa tới cho ta.
Nói xong, y tiếp nhận bình thủy tinh, một hơi uống hết những thứ đại bổ bên trong bình, sau đó quay người lại cất bước đạp không mà đi, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng đến ngọn núi thứ bảy.
Thời gian không lâu, thân ảnh của y liền xuất hiện ở đỉnh núi ngọn núi thứ bảy.
Giờ phút này ở trong đại điện trên đỉnh núi, Thất gia đang ngồi ở trước một bàn cờ, đang suy nghĩ hồi tưởng, đối diện là tên tôi tớ đang đánh cờ cùng Thất gia.
- Một bước này ngươi đi không đúng!

Sau một lúc lâu, Thất gia ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tên tôi tớ, tôi tớ nghe vậy cúi đầu cầm lấy quân cờ đặt ở bên kia.
- Người làm sao còn dám đi lại, đi lại là tính thua ngươi có biết không, ngươi thua!
Thất gia nói xong khoát tay làm rối loạn quân cờ, chú ý thấy Tam điện hạ đã đến nơi đây.
- Bái kiến sư tôn.
Vẻ mặt của Tam điện hạ hoàn toàn khác biệt lúc vừa rồi, giờ phút này y cực kỳ cung kính, quỳ xuống đất cúi đầu thật sâu.
- Chuyện gì!
Thất gia nhàn nhạt mở miệng.
- Sư tôn, sự tình nhân ngư tộc đệ tử đã tra rõ, mặc dù ở khúc giữa xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn là thuận lợi.
- Bọn họ lần này chính xác là muốn thay Hải Thi Tộc ăn trộm cách luyện chế Pháp Chu của ngọn núi thứ bảy chúng ta, cả người và tang vật đều đã được bắt lại, đồng thời đệ tử cũng đã xác nhận một việc, nhân ngư tộc vì nịnh nọt tử địch của nhân tộc chúng ta là Hải Thi Tộc, bí mật xây dựng Thi Cốt Tháp để làm công trạng.
- Đây là chứng cứ, mặt khác trong tông môn có bốn vị chấp sự đã bị đảo Nhân Ngư mua chuộc, danh sách cũng ở nơi đây.
Tam điện hạ nói xong lấy ra một khối ngọc giản, hai tay cung kính đưa lên.

Thất gia giơ tay lên cách không một trảo, cầm ngọc giản lướt qua, sau đó chú ý đến trên người đệ tử phía dưới, biểu cảm biến thành lạnh một chút, không nói chuyện.
Thân thể Tam điện hạ chậm rãi run rẩy một chút, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói.
- Nhưng đệ tử cũng xin thỉnh tội một chuyện, chuyện vị con út của nhân ngư tộc hành hạ bình dân Thất Huyết Đồng đến chết…do có hai vị tỷ tỷ kia phối hợp, nên lúc trước đệ tử không để ý tới việc này, xin sư tôn trách phạt.
- Quy củ không thể phá hư, ngươi quay lại đi vào trong Động Chúc Cốt, bế quan bảy ngày đi.

Lúc này thần sắc của Thất gia mới hòa hoãn lại, sau đó chậm rãi mở miệng.

Nghe đến ba chữ ‘Động Chúc Cốt’, đáy lòng Tam điện hạ run lên, cúi đầu hô vâng sau đó cáo từ rời đi.
Cho đến khi nhìn thấy đệ tử của mình rời đi, Thất gia mới đứng người lên, ánh mắt nhìn về bến cảng ở dưới núi, hình như đang nhìn về cảng thứ 79, giống như có điều suy nghĩ.
Sau một lúc lâu lão ngẩng đầu nhìn về chỗ xa hơn, đó là phía biển khơi.
Người tôi tớ ở một bên nhẹ giọng mở miệng.
- Nhân ngư tộc cũng không phải là đám ngu dốt, sợ là không dám trắng trợn phái người tới trộm bản vẽ luyện chế Pháp Chu...
- Lão Tam tham lợi, tâm tư khi nó thiết lập cách cục tự nhiên ta cũng hiểu, nhưng mà chứng cứ về Thi Cốt Tháp lại là chuyện lớn, nó không dám làm giả.
Thất gia chậm rãi mở miệng.
- Nhân ngư tộc... 
Những năm này đi lại rất gần cùng tử địch của Thất Huyết Đồng chúng ta là Hải Thi Tộc, rõ ràng là có lòng muông dạ thú, trước đây ít năm tông ta đã trợ giúp vật tư, vì hóa giải mối nguy cơ chôn xương của bọn người tộc này, đều không đáng rồi nha.
- Nếu đã như thế, vậy thì phải cầm cả vốn lẫn lời, lấy hết về.
Thất gia nhìn qua phía biển khơi, hàn mang trong mắt hiện ra.  Giải thích một chút tên chương 50 chọn 1.
Lần trước Thất gia phát ra 50 cái lệnh bài màu trắng, trong hoàn cảnh tàn khốc dưới chân núi, với rất nhiều đệ tử có lòng dạ khó lường, lại có thể trổ hết tài năng từ trong 50 con sói được Thất gia chọn trúng.
Người này, chính là Tam điện hạ nhìn luôn có vẻ ôn hòa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.