Giờ phút này ở bên trong thế giới dưới biển, Hứa Thanh ở trong thần miếu, ánh mắt hắn hoàn toàn trợn to, nhìn kỹ vào Linh Tê Nhãn ở trước mặt, trong tâm thần dấy lên sóng lớn ngập trời.
Bên trong con mắt này chiết xạ ra hình ảnh của chiếc Đại Dực trên bầu trời cùng với lá chiến kỳ kia, cũng chiếu ra cả hình ảnh ngón tay kia đè xu0'ng, sau đó mặt biển mười vạn dặm đều bốc hơi cùng với Câu Anh bị đánh bay nửa cái thân hình.
Nhưng mà đây cũng đã là cực hạn của Linh Tê Nhãn, trong nháy mắt tiếp theo, con mắt này không cách nào thừa nhận sự kinh khủng của khung ảnh nữa, ầm ầm nổ tung.
Mà nháy mắt khi nó nổ tung, đội trưởng đã làm một việc khiến cho nội tâm Hứa Thanh chấn động, Trương Tam cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Đội trưởng vậy mà lại lấy ra một khối thịt đỏ thắm như máu trong lòng bài tay, hung hăng đặt ở trên tượng thần Câu Anh bên cạnh.
Khối máu thịt này lập tức bị hòa tan, sau đó bao phủ toàn bộ pho tượng, giống như đang thôn phệ pho tượng vậy, từ bên trên tản ra từng trận âm thanh cắn nuốt quỷ dị, sau khi hoàn toàn thôn phệ pho tượng xong, nó lại hóa thành một khối máu thịt thật lớn, ở chính giữa nó xé rách ra một đạo khe hở giống như một cánh cổng bằng máu thịt.
Giờ phút này nó đang vặn vẹo nhúc nhích, rất là bất ổn, toàn bộ khối máu thịt cũng đều như thế, dường như tùy thời cũng đều có thể lập tức héo rũ.
Bên trong khe hở là một mảnh đen nhánh, nhưng nếu cẩn thận nhìn thì chỗ đó tựa hồ là một chỗ sâu trong đáy biển, bên trong thỉnh thoảng hiện lên một chút hình ảnh, có thể thấy bên trong có rất nhiều phần thịt nát của chân tay đã bị cụt.
Ngạc nhiên hơn nữa là những phần tay chân bị cụt và thịt nát này chính là máu thịt từ nửa thân hình của Câu Anh tan vỡ mà thành, mà những thứ máu thịt này hiển nhiên có lực hấp dẫn cực lớn đối với các loài dưới biển sâu, những mảnh máu thịt vỡ này vừa xuất hiện liền khiến cho từng đạo khí tức kinh khủng từ dưới đáy biển ào ào tuôn ra, lao về phía những mảnh máu thịt vỡ nát này, muốn chiếm chúng thành của mình.
Khí tức của nhưng thứ này rất mạnh, cách một khe hở như cánh cửa máu thịt nhưng Hứa Thanh vẫn có thể cảm thụ rõ ràng, bất luận một đạo khí tức nào trong đó cũng có thể dễ dàng nghiền ép và gi3t chết hắn, mà nhóm người Thất Huyết Đồng ở giữa không trung hình như cũng có chỗ cố kỵ, không hề tới tham dự tranh đoạt.
Nhưng mắt đội trưởng bên này lại sáng lên, bên trên lộ ra thần sắc điên cuồng trước đó chưa từng có, mắt vừa nhìn thấy máu thịt trong khe hở, y đỏ mắt quay đầu nhanh chóng mở miệng về phía Trương Tam cùng Hứa Thanh.
- Ta biết rõ mục đích lần này của các ngươi là cái gì, ta cũng không lừa các ngươi, ta nói mang bọn ngươi tìm đến bảo bối, dĩ nhiên là thật sự tìm bảo bối.
Trương Tam, thứ ngươi muốn có phải là bản vẽ luyện chế Phi Ngư Giáp của nhân ngư tộc hay không?
Đội trưởng nói xong, liền lấy ra một khỏa ngọc giản màu đỏ từ trong lòng ngực ra, vật này rất không tầm thường, bên trên tràn ra từng trận ba động kỳ dị, vật ghi chép bên trong dường như có linh tính vậy, hiện lộ cả hư ảnh ra bên ngoài ngọc giản, huyễn hóa ra bên ngoài hư ảnh của một bộ áo giáp.
Nhìn qua liền thấy có phần bất phàm.
Ánh mắt Trương Tam lập tức thẳng lên, muốn nắm lấy.
- Tại sao thứ này lại ở trong tay ngươi?
Đội trưởng nở nụ cười, mặc kệ ngọc giản màu đỏ bị Trương Tam nắm lấy, ngay lúc Trương Tam kích động như nhặt được chí bảo, đội trưởng nhìn về phía Hứa Thanh.
- Hứa Thanh, ngươi muốn chính là Trúc Cơ Đan đúng hay không, nơi này có ba viên, phẩm chất hơn độ tầm thường rất nhiều, giá trị cực cao, vả lại cực kỳ trân quý, tuyệt đối thuộc về đan dược thượng thừa, không phải Trúc Cơ Đan bình thường có thể so sánh.
Đội trưởng nói xong, lấy ra một hộp ngọc, trực tiếp ném cho Hứa Thanh.
- Thế nào, đây là thứ ngươi muốn đúng không!
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, sau khi bắt lấy liền mở ra, chú ý thấy bên trong có ba viên đan được màu lam có mùi hương nồng đậm, phía trên thậm chí còn sinh ra một chút mây mù, giống như bản thân đan dược cũng có linh khí vậy.
Tâm thần Hứa Thanh chấn động, nhanh chóng thu hồi lại, ngẩng đầu nhìn về phía đội trưởng.
Hắn không tin đội trưởng sẽ dễ dàng liền đưa mấy thứ này cho bọn hắn.
- Đây là những thứ mà ta đã phí tâm huyết rất lớn, đặc biệt tìm giúp các ngươi đó, ta giúp đỡ các ngươi rồi, nên hai ngươi cũng phải giúp ta một chút, chỉ cần ở trong này thủ hộ giúp ta, không cần quá lâu, chỉ cần một nén nhang! Chỉ trong thời gian một nén nhang, chờ ta trở lại; những vật thu hoạch được cũng sẽ phân cho các ngươi một phần! Một nén nhang sau nếu ta không trở về, các ngươi liền tự mình rời đi, không cần phải xen vào giúp ta.
- Ta sẽ đi cướp máu thịt Câu Anh, đây chính là Thần Linh của nhân ngư tộc, các ngươi tốt nhất cầu nguyện ta không chết ở bên trong, một khi ta còn sống trở về và có thu hoạch, chúng ta liền phát tài, phát lớn lắm đó biết không!
Hứa Thanh nghe đến đó, trong lòng dấy lên gợn sóng cực lớn, hắn nhìn một chút những phần tay chân và máu thịt còn lại ở bên trong cái khe hở bằng thịt và từng đạo khí tức kinh khủng đang nhanh chóng bay tới gần đống máu thịt đó, lại nhìn vẻ điên cuồng trong mắt đội trưởng giờ phút này, hắn cảm thấy đội trưởng điên rồi, hoặc là y ngại tính mạng mình quá dài, cho nên muốn lấy tính mạng đi chơi đùa một chút.
Loại người này Hứa Thanh cũng đã nhìn thấy ở trước kia rồi, bọn họ thuộc về hai cái cực đoan, hoặc là gi3t chết chính mình, hoặc là lấy được.
.
Thu hoạch khổng lồ.
Hứa Thanh hy vọng đội trưởng thuộc về người sau, vì vậy hắn hỏi một câu.
- Làm sao để có thể đề cao tỷ lệ ngươi còn sống trở về?
Đội trưởng nở nụ cười, nhanh chóng mở miệng.
- Không có biện pháp, xem mệnh.
Hứa Thanh gật đầu.
- Tính mạng là dùng để làm gì? Không phải là dùng để chơi đúng không, nhưng lão tử lại thích chơi rất nhiều lần, lên!
Đội trưởng thở sâu, vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm, nháy mắt liền chui cả người vào bên trong khe hở mà khối thịt mở ra.
Giờ phút này trong mắt y ngoại trừ vẻ điên cuồng, còn mang theo vẻ hung hăng nồng đậm, tựa như đang tìm đường chết vậy, vọt thẳng tới phía nửa thân hình tan vỡ của Câu Anh.
Giờ phút này, khối máu thịt tạo ra vết rách đang kịch liệt run rẩy, bốn phía xuất hiện dấu vết héo rũ, bộ dạng hình như không kiên trì được quá lâu nữa vậy.
Trương Tam trầm mặc, một lúc sau thở dài.
- Ngươi gặp qua Ngưng Khí nào đặc biệt thích đi chịu chết như này chưa...
Hứa Thanh lắc đầu, hiện tại cho dù đội trưởng mổ bụng nói mình là Ngưng Khí, Hứa Thanh cũng sẽ không tin, vì vậy hắn mở miệng.
- Quan tài ở chủ thành có mắc không?
- Trước kia ta đã từng chuẩn bị cho y rồi, về sau không dùng nữa nên hủy đi.
Đúng rồi, chính là vì luyện Pháp Chu cho ngươi mà hủy đấy, lúc ấy tài liệu chưa đủ, cho nên hủy đi dùng để chế tạo Pháp Chu cho ngươi, khi ta trở về sẽ lại đóng thêm một cái ...
- Trương Tam thở dài.
Hứa Thanh trầm mặc, một lúc sau hắn ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài thần miếu, ánh mắt chậm rãi nheo lại, nhẹ giọng mở miệng.
- Có thứ gì đó đang đến.
Hầu như ngay khi Hứa Thanh nói ra, bên ngoài thần miếu trống trải đột nhiên xuất hiện thanh âm xì xì, tựa như có chất liệu gì đang bị độc ăn mòn vậy.
Thanh âm này cực kỳ chói tai, nhưng hết lần này tới lần khác ở bên ngoài lại không có cái gì.
Duy chỉ có ở trên mặt đất, từng chỗ mà Trương Tam chôn cơ quan đều vang lên âm thanh nổ tung..