Quang Âm Chi Ngoại

Chương 297: 297: Hứa Thanh Cũng Điên Rồi! 3




Dù là Hứa Thanh cố gắng dùng khối thủy tinh màu tím trấn áp mạnh hơn, nó vẫn không cách nào tiếp tục tiến lên phía trước, thậm chí có dấu hiệu muốn rút lui, dường như không chịu nổi nữa. 
Việc này khiến cho hô hấp của Hứa Thanh trở nên dồn dập, nhưng hắn không tin được cái bóng, không biết đối phương bây giờ có phải là cố ý hay không, hay là thật sự không làm được, vì vậy hắn nhìn chằm chằm cái bóng, trầm giọng mở miệng.
- Nếu như lần này không cầm được cái đèn kia, như vậy sau khi rời khỏi đây, cho dù ta chết, trước khi ta chết cũng phải trấn áp ngươi một nghìn lần, đến khi gi3t chết được ngươi mới thôi!
Hứa Thanh rất bình tĩnh nói ra lời này.

Lời này giống như chứa lực sát thương cực hạn đối với cái bóng vậy, vì thế cái bóng rõ ràng run rẩy, điên cuồng muốn tràn ra thêm về phía trước, nhưng hiển nhiên là nó thật sự không làm được, dấu hiệu bị xé rách càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa.
Hứa Thanh cảm thụ một màn này, lúc này đáy lòng hắn mới thực sự tin tưởng, vì vậy trong mắt hắn rất nhanh lộ ra vẻ quyết đoán, hắn lấy ra phù bảo, lại lấy ra Pháp Chu, triển khai toàn bộ lớp phòng hộ.

Thân thể cũng đi lên trên Pháp Chu, xuất ra rất nhiều linh thạch đặt ở lỗ khảm trên trận pháp, khiến cho lực lượng phòng hộ càng thêm hùng hậu.

Tiếp đó hắn thở sâu một cái, không chần chờ chút nào, chợt điều khiển Pháp Chu bay về phía trước một bước, xuất hiện ở bên trên chiếc bậc thang thứ ba.
Ngay khi thân ảnh của hắn theo Pháp Chu tiến gần về phía trước, cái bóng trong chớp mắt cũng theo hắn di động, tràn ra thêm một bước về phía trước, trực tiếp liền đụng tới mệnh đăng trong miệng rắn, hung hăng nắm về phía mệnh đăng.
Cũng không đợi Hứa Thanh xem xét xem có thành công hay không, theo Pháp Chu tới gần, một cỗ uy áp vượt qua lúc trước quá nhiều, một tiếng nổ vang ngập trời trực tiếp bộc phát ra ngay khi hắn tiến tới phía trước, tiếng nổ vang này siêu việt cả tiếng sấm sét, uy áp tạo thành lực lượng bài sơn đảo hải, lập tức đập vào mặt Hứa Thanh.

Thứ đầu tiên không chịu nổi là Pháp Chu, phía trước Pháp Chu ầm ầm sụp xuống, tầng phòng hộ thứ nhất do cánh buồm tạo thành trực tiếp liền vỡ ra, toàn bộ Pháp Chu bỗng nhiên cuốn ngược lại phía sau.
Sau đó là tầng phòng hộ thứ hai, tương tự như lớp phía trước, cũng lập tức nổ tung, dù có rất nhiều linh thạch ra sức trợ lực cũng không cách nào tu bổ mà trực tiếp tan vỡ, mà Pháp Chu lại càng cuốn ngược lại nhanh hơn. 
Tiếp theo là đầu thuyền, Thần Tính trên da hải tích tản ra, nhưng vẫn không có cách nào hóa giải như trước, đầu thuyền lập tức chia năm xẻ bảy, sau đó là nửa thân thuyền phía trước cũng đồng dạng như vậy. 
Toàn bộ Pháp Chu trong chốc lát liền trở nên thê thảm vô cùng, đồng thời, cỗ lực lượng này cũng đã rơi vào trên lớp phòng hộ bằng phù bảo của Hứa Thanh.

Lớp phòng hộ đang điên cuồng ngăn cản, những văn tự phía trên phù bảo lập tức ảm đạm, nháy mắt sau liền biến mất, dư lực ầm ầm cuốn tới, trực tiếp rơi vào trên người Hứa Thanh. 
Toàn thân Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, hắn giống như bị một ngọn núi đập trúng vậy, thân thể nổ vang, phun ra một ngụm máu lớn.


Xương cốt cao thấp toàn thân vỡ vụn không ít, máu thịt trực tiếp mơ hồ, mà Pháp Chu của hắn trong thời khắc này, rốt cuộc đã rút lui đến cực hạn, theo tia sáng bốn phía lập lòe, trong tòa thần miếu ở thế giới dưới biển của đảo Câu Anh, bên cạnh bích hoạ, Hứa Thanh và Pháp Chu tàn phá của hắn đột nhiên bị hắt văng ra từ bên trong bích hoạ.
Lực lượng trục xuất cực lớn, khiến cho Hứa Thanh và Pháp Chu hung hăng đâm vào trên một vách tường khác, vách tường lập tức tan vỡ, Pháp Chu bị ném bay ra bên ngoài, trên mặt đất liền có một vết lõm kéo dài 100 trượng.
Hứa Thanh ở bên trên đang phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, tương tự lắc lư theo Pháp Chu, cũng bị hất ra ngoài 100 trượng, khắp toàn thân xuất hiện tình trạng máu thịt mơ hồ, lộ ra cả xương cốt, thậm chí rất nhiều chỗ xương cốt cũng đều đã lòi ra.
Trên bụng của hắn còn có một đạo vết thương cực lớn, xuyên thấu qua cả người, về phần áo bào thì càng chỉ còn lại có non nửa, tình trạng thê thảm tột cùng.
Máu tươi tuôn ra rất nhiều, phút chốc liền tràn ngập bốn phía, đồng thời Hứa Thanh cũng cảm thấy mọi vật trước mắt đang nhanh chóng mơ hồ, thương thế nặng nhất trước đó chưa từng có, nhưng tay phải của hắn giờ phút này vẫn gắt gao bắt nắm lấy một vật phẩm.

Đó là ngọn mệnh đăng ở trong thế giới bức tranh bị cái bóng túm lấy cầm về!
- Không thể hôn mê!

Trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, Hứa Thanh hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, chợt mở mắt ra, vùng vẫy lấy ra rất nhiều đan dược từ trong túi trữ vật, hắn cũng không kịp đi ăn, trực tiếp liền đặt lên trên miệng vết thương, cũng lập tức tản phấn độc tràn ngập bốn phía, cảnh giác khẳ năng ở bốn phía sẽ có nguy hiểm tới.
Hắn cũng không kịp đi quan sát tìm hiểu ngọn mệnh đăng vừa lấy được, trước tiên hắn liền nhanh chóng thu hồi nó lại, để vào trong túi trứ vật dạng hạt châu thu được của lão tổ Kim Cương Tông.
Sau đó hắn vẫn lo lắng, lại đặt túi trữ vật hạt châu ở trong một cái túi trữ vật khác, lại vẫn cảm thấy không ổn thỏa, cho nên lại lấy cái túi trữ vật này để vào trong một cái túi trữ vật khác, nhiều tầng như vậy, khiến cho khí tức của mệnh đăng dưới vô số tầng ngăn cách không tràn ra chút nào nữa.
Mặt khác, Pháp Chu tàn phá còn lưu lại một chút Thần Tính, Hứa Thanh không kịp đau lòng, lập tức điều khiển Pháp Chu khiến cho Thần Tính tản ra, hóa thành màn phòng hộ bao phủ chung quanh hắn.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh lại phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác suy yếu mãnh liệt làm cho hắn tựa như cảm nhận được tử vong đang triệu hoán, thủy tinh màu tím trong cơ thể đang tràn ra vô số ánh sáng tím, không ngừng chảy xuôi toàn thân của hắn.
Nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt từ toàn thân truyền tới vẫn khiến cho Hứa Thanh không nhịn được r3n rỉ một tiếng, sau đó gắt gao nghiến chặt răng để cho mình không hôn mê đi, chờ đợi thủy tinh màu tím khôi phục trong sự dày vò..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.