Đó là một thiếu niên, mặc trường bào màu xám, bên trong còn phủ một lớp áo da chó, máu tươi đã ướt sũng áo da và trường bào màu xám, có thể thấy vị trí phần bụng giống như tồn tại một miệng vết thương trí mạng, mà trên thân hình cũng lộ ra đầy vết thương, giống như đã trải qua vô tận hung hiểm.
Nhất là hai tay, tất cả móng tay đều đã bị cứng rắn nhổ hết, thứ cùng bị nhổ còn có hàm răng như răng cưa của đối phương.
Người này, chính là thanh niên câm.
Lúc này y đã bị thương nặng toàn thân, giống như chỉ còn một hơi, điểm cống hiến ở trong lệnh bài thân phận trên ngực đã sớm trở về số không, dựa theo thời gian mà tính, sợ là một khắc hừng đông vừa đến, sẽ cũng là lúc mà y bị trận pháp Thất Huyết Đồng xóa sạch.
Hứa Thanh đứng ở trên không trung nhìn xuống, sau đó hắn im lặng đi xuống, đứng ở bên người thiểu niên câm, cúi đầu nhìn qua đối phương.
Giờ phút này thiếu niên câm đã lâm vào hôn mê, nằm im bất động ở trên mặt đất, hình như không cần chờ tới hừng đông y cũng sẽ chết, lúc này trên người y không còn một cái túi nào, Pháp Chu cũng đã bị người khác lấy đi.
Mà Hứa Thanh rất rõ loại phương thức làm cho người khác gần chết, sau đó lại đặt lệnh bài ở trên ngực của nạn nhân, đây là phương pháp mà rất nhiều người ở dưới núi quen dùng, cách này thường được dùng để báo thù.
Rất rõ ràng, thiếu niên câm bình thường hung ác ở trong Bộ Hung ti, cho nên đã bị người khác dùng phương thức này để trả thù.
Nhìn qua thiếu niên câm nằm trên mặt đất, Hứa Thanh nghĩ tới việc đối phương từng tặng cho mình quyền xử lý tên tội phạm truy nã ngày đó, cùng với sau khi thi đấu trở về, hành vi đi theo bảo vệ của đối phương, còn có một đoạn nhắc nhở hắn về cái bóng ở trong ngọc giản.
Thật lâu sau, Hứa Thanh cầm lấy lệnh bài thân phận của đối phương, đưa vào một điểm cống hiến, sau đó nhấc cái miệng đã biến thành máu thịt mơ hồ của thanh niên câm lên, ném một viên đan dược vào trong.
Làm xong những thứ này, hắn cầm lấy thiếu niên câm đang hôn mê, kéo theo gã rời đi.
Đến lúc đi tới chỗ như dành cho chó cư ngụ mà hắn thấy đối phương đi vào lần trước, Hứa Thanh liền ném thiếu niên câm vào trong.
Sau đó hắn xoay người, rời khỏi nơi đây.
Hắn chỉ có thể làm những thứ này, như vậy cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ trong loạn thế rồi, sống chết do mệnh, có thể sống sót hay không, còn phải xem tạo hóa của thiếu niên câm này nữa.
Hứa Thanh rời đi, hắn biết thiếu niên câm đã thức tỉnh khi đi trên đường, nhưng hắn cũng không để ý.
Giờ phút này sau khi hắn rời đi, thiếu niên câm khó khăn mở mắt ra, thân thể run rẩy ngóng nhìn thân ảnh Hứa Thanh đi xa, hồi lâu sau lại khép kín lại, co thân thể lại thành một đoàn.
Hứa Thanh về tới ngọn núi thứ bảy, khi hắn nhìn thấy động phủ của mình từ xa, dưới ánh trăng, hắn thấy bên ngoài động phủ của mình có một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở bên cạnh vách núi.
Chính là Hoàng Nham.
Y đang ngồi trên vách đá, hai mắt lúc ẩn lúc hiện, tay cầm một quả trứng, đang ngửa đầu vui vẻ uống, sau khi chú ý tới thân ảnh Hứa Thanh từ trên bầu trời bay tới, con mắt của Hoàng Nham lập tức sáng ngời, lập tức vẫy tay.
- Ha ha, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, ta đã chờ ngươi ở chỗ này rất lâu rồi đấy.
Nói xong, Hoàng Nham liền móc ra một quả trứng từ trong lòng ngực, ném tới.
Hứa Thanh giơ tay tiếp được, sau đó hạ xuống bên cạnh y, không bởi vì mình đã là Trúc Cơ mà cảm thấy có bất kỳ khác biệt nào với đối phương, hắn cùng ngồi xuống với Hoàng Nham, sau đó dùng ngón tay đâm thủng quả trứng, uống một ngụm, vẫn là cái mùi vị quen thuộc kia.
- Ngày hôm qua ta nghe người ta nói ngươi đã Trúc Cơ rồi, cho nên hôm nay tới thăm ngươi một chút, thế nào, ta lợi hại không, bây giờ trong ngọn núi thứ bảy này ta muốn lên núi liền lên núi, trận pháp ở đây cũng không hề ngăn cản ta.
Hoàng Nham không nhịn được mà mở miệng.
- Nhị điện hạ đối xử với ngươi thật tốt.
Hứa Thanh mỉm cười, hắn có rất nhiều hảo cảm đối với Hoàng Nham, trong lòng hắn, những người mà hắn gặp trong ngọn núi thứ bảy, Hoàng Nham có thể tính là một người bằng hữu thật sự của hắn.
Nói tới Nhị điện hạ, tên mập lập tức phấn khởi vỗ ngực, phát ra âm thanh bang bang.
- Tất nhiên là như thế rồi, ta nói với ngươi nhé Hứa Thanh, bây giờ sư tỷ đối xử với ta rất tốt, còn đưa cho ta một khối lệnh bài, nói ta lúc nào cũng có thể đến tìm nàng.
Hứa Thanh nở nụ cười, tiếp tục uống trứng.
Cứ như vậy ở dưới ánh trăng, hai người bọn họ giống như quay trở lại thời điển còn ở bến cảng 79 hồi xưa vậy, Hứa Thanh phần lớn là lắng nghe, Hoàng Nham thì không ngừng kể sư tỷ đối tốt với mình như thế nào.
Cho đến nửa canh giờ sau, Hoàng Nham đứng dậy vỗ vỗ bụi bẩn trên mông, cười nói với Hứa Thanh.
- Đúng rồi Hứa Thanh, lần này ta tới còn có một chuyện, ta nghe nói ngươi đã lấy được Linh Tức Đăng của nhân ngư tộc, ngươi có muốn bán cho ta không? Ta dự định tặng nó cho sư tỷ đấy.
- Huynh đệ với nhau, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ta sẽ mua 50 vạn linh thạch, chỉ là bây giờ ta không có nhiều linh thạch như vậy, chỉ dùng lời nói làm chứng, nếu như ngươi đồng ý mà nói, vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Hoàng Nham với vẻ chờ mong nhìn qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.
Hoàng Nham nghe vậy liền rất là vui vẻ, trước khi đi hình như y nhớ ra cái gì đó, biểu cảm liền biến thành nghiêm túc hơn một chút, thấp giọng mở miệng.
- Hứa Thanh, ta nghe sư tỷ nói, gần đây tông môn xảy ra chuyện lớn!
- Cuộc chiến trên đảo nhân ngư tộc hôm ấy, lão tổ Thất Huyết Đồng đột phá tu vi liền xông vào thành của Hải Thi Tộc, chuyện này sợ là còn có phần sau, dẫu sao tu vi không giống nhau, sợ là bố cục hải vực cũng sẽ phải phân chia lại.
- Làm không tốt chắc chắn sẽ có chiến tranh, nhưng đây cũng là chuyện tốt, mỗi một lần chiến tranh cũng đều giống như một trận thi đấu vậy, đều là cơ hội để mọi người phát tài, chỉ là sẽ nguy hiểm hơn mà thôi, nhưng dĩ nhiên thu hoạch cũng sẽ càng lớn.
Hoàng Nham nói xong, liền vội vã cáo từ rời đi.
Hứa Thanh nhìn qua bóng lưng Hoàng Nham, sau đó nhìn về phía biển khơi, ánh mắt hơi nheo lại.
- Chiến tranh sao?.