Quang Âm Chi Ngoại

Chương 373: Tuyết đen, yêu dị (2)



Đó là bàn tay của Hứa Thanh, giờ phút này hắn đang đặt bàn tay ở trên mi

tâm của lão giả Trúc Cơ Hải Thi Tộc.

Hắc hỏa phun ra, toàn thân lão giả vang lên tiếng nổ, cái bóng của Hứa

Thanh cũng trở nên điên cuồng vội vàng nhào tới, không ngừng ăn mòn thân thể

lão giả.

Còn có que sắt màu đen cũng gấp gáp vọt đến, đâm vào kiện pháp khí đạo

bào trên người lão giả rồi hung hăng hấp thụ.

Ba luồng hấp lực khiến cho lão giả Hải Thi Tộc đã mở ra mệnh hỏa này phát

ra tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết, nhưng lão cũng không kiên trì được

bao lâu, thân thể liền oanh một cái, đã trở thành tro bụi.

Chỉ còn lại chiếc đạo bào và túi trữ vật rơi xuống, sau khi Hứa Thanh thu

hồi, hắn đứng ở trên không trung cúi đầu nhìn về chiến trường trong sơn cốc.

Giờ phút này tuyết đen trên bầu trời bỗng càng nhiều hơn nữa, nương theo

đó là từng sợi dịch thể dung nham màu đỏ cũng bắn xuống, tựa như những

chiếc lông Phượng Vũ bay qua trước mặt Hứa Thanh.

Những sợi dung nham phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, chiếu rọi trên

gương mặt lạnh lùng và yêu dị của Hứa Thanh, cùng với hàn mang trong mắt

của hắn, tạo thành một khung cảnh và hình tượng rất là đặc sắc.

Một màn này, như một họa quyển linh động kỳ ảo cứ cách một thế hệ mới

hiện ra, mang theo vẻ đẹp đẽ, cũng mang theo cảm giác nghiêm túc và sát phạt.

Giờ phút này chiến trường lập tức trở nên im lặng.

Trong một nháy mắt, ánh mắt của mọi người ở đây đều hội tụ tới trên người

Hứa Thanh, tựa như thần dân nhìn thấy vị thần mà mình thờ phụng kính ngưỡng

vậy, dần dần bọn họ đều thất thần.

Nội tâm của các tu sĩ của những ngọn núi khác nhận nhiệm vụ tới đây đều

bất thình lình biến hóa, từng người đều chấn động mãnh liệt nhìn về phía Hứa

Thanh, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ kính sợ nồng đậm, sau đó thi lễ về phía

Hứa Thanh.

Thậm chí đệ tử ngọn núi thứ hai và đệ tử ngọn núi thứ năm đang sửa chữa

hồi phục lại trận pháp trong sơn cốc cũng đều như vậy, ánh mắt nhìn về phía

Hứa Thanh đều mang theo vẻ tôn kính thật sâu.

Trong đám người này có cả Cố Mộc Thanh, nàng nhìn thấy Hứa Thanh

đứng trên không trung cùng với từng bông tuyết màu đen tung bay, trong thần

sắc bỗng có chút hoảng hốt.

Thật sự là cảnh tượng này quá mức chấn động, cũng đã khắc thật sâu ở

trong lòng của nàng.

Còn đám tu sĩ Hải Thi Tộc bên ngoài sơn cốc giờ phút này đều đang run rẩy,

không biết bao nhiêu tên không chịu nổi uy áp đến từ trên người Hứa Thanh,

đang điên cuồng rút lui, rất nhanh toàn bộ tu sĩ Hải Thi Tộc phía sau đều quay

lại, cấp tốc trốn chạy để khỏi chết.

Nhưng thứ đợi bọn họ chính là que sắt màu đen vù vù gào thét lao tới, còn

có cái bóng đang che giấu bản thân bên trong ánh chiều tà đang hạ xuống, mặt

đất bắt đầu trở nên âm u, khiến cho cái bóng nhạt đến mức không thể nhận thấy

được, đang nhanh chóng lan tràn tới để tranh đoạt thức ăn cùng lão tổ Kim

Cương Tông.

"Bái kiến sư huynh, đa tạ ân cứu mạng của sư huynh!"

Ngoài sơn cốc, thiếu phụ mở ra một đoàn mệnh hỏa của ngọn núi thứ hai

vùng vẫy đứng lên, giờ phút này trong mắt của nàng cũng mang theo một tia

khác thường, nhẹ giọng mở miệng.

Theo lời nói của nàng truyền ra, mọi người bốn phía cũng đều nhao nhao

học theo.

"Bái kiến sư huynh!"

"Bái kiến sư huynh!!"

Giờ phút này bỗng có gió thổi tới, dấy lên phong cảnh đã tạo thành một tấm

họa quyển cho Hứa Thanh, khiến cho những bông tuyết màu đen đang hạ xuống

từ bốn phía ở bên người Hứa Thanh bỗng nhiên bị cuốn ngược lên, mái tóc dài

của hắn cũng theo đó mà bay múa.

Trong lúc những bông tuyết màu đen phiêu tán, Hứa Thanh ngẩng đầu, cặp

mắt như hai ngôi sao sáng.

Trong lúc mọi người ở đây đang bái kiến, từ đằng xa bỗng truyền đến từng

tiếng kêu gào thảm thiết, đó là một trận giết chóc điên cuồng của lão tổ Kim

Cương Tông và cái bóng, chính xác là đồ sát.

Đối với cái bóng mà nói, phàm là tu sĩ Hải Thi Tộc thì nó đều có thể biến

bọn chúng làm thức ăn, tuy rằng ăn không ngon có lắm….nhưng bây giờ nó

cũng không kén ăn.

Mà lão tổ Kim Cương Tông thì có nhiều yêu cầu hơn so với nó, thứ lão cần

là pháp khí, nhưng lão cảm thấy thực lực bản thân của mình không bằng cái

bóng, cho nên cố ý bày ra bộ dáng muốn đi tranh đoạt đồ ăn của nó.

Trên thực tế thì lão đang mượn cách này để kích thích ý chí chiến đấu của

cái bóng, khiến nó hấp thu địch nhân nhanh hơn, đợi địch nhân không có sức

phản kháng thì lão lại đi tìm pháp khí của kẻ địch để hấp thu.

Tính từ trên trình độ nào đó, thì dạng này cũng coi như là một sự phối hợp

ăn ý giữa hai người bọn họ.

Chỉ là so với một con cáo già như lão tổ Kim Cương Tông, hiển nhiên cái

bóng vẫn còn quá non nớt.

Cho nên mãi đến cuối cùng nó vẫn không hề phát hiện ra vấn đề, mà ngược

lại càng hùng hổ hơn, còn nhiều lần lộ ra cảm xúc khinh miệt lão tổ.

Lão tổ Kim Cương Tông cũng phối hợp bày ra biểu cảm nôn nóng và ảo não

cho cái bóng xem.

Giờ phút này tiếng kêu gào thảm thiết thê lương đến từ tu sĩ Hải Thi Tộc và

âm thanh bái kiến đến từ đệ tử Thất Huyết Đồng ngoài sơn cốc, đã tạo thành

một màn tương phản vô cùng rõ ràng.

Hứa Thanh đảo mắt qua mọi người ở đây, sau đó nhẹ gật đầu về phía thiếu

phụ ngọn núi thứ hai đang rất là suy yếu, hắn cũng không duy trì trạng thái

Huyền Diệu Thái của mình nữa, cho nên dập tắt mệnh hỏa của mình.

Mặc dù pháp lực trong cơ thể của hắn rất hùng hậu, nhưng dưới trạng thái

đốt cháy mệnh đăng cũng rất khó duy trì qua ba canh giờ, cho nên trong trường

hợp có thể tiết kiệm thì dĩ nhiên là tốt nhất.

Lúc này nếu như có tu sĩ mở ra hai đoàn mệnh hỏa nào có thể nghe thấy

được tiếng lòng của Hứa Thanh, da đầu nhất định sẽ run lên, bởi vì bình thường

thì mọi người chỉ duy trì được đốt lên Huyền Diệu Thái hơn nửa canh giờ mà

thôi.

Hứa Thanh có thể làm được như vậy, là do lúc Ngưng Khí hắn đã tích góp

nội tình nhiều hơn người thường rất nhiều.

Giờ phút này thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái, đi vào sơn cốc.

Sau khi dập tắt mệnh hỏa, ánh sáng trên toàn thân Hứa Thanh tiêu tán, hình

dạng của hắn cũng hiển lộ rõ ràng ở trong mắt của mọi người.

Lúc trước hắn bị ánh sáng chói mắt ở trên người bao phủ, cho nên khi người

ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng đại khái của hắn, bây giờ sau khi tất

cả trở nên rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ và yêu dị của Hứa Thanh liền tạo thành

những ánh mắt nhìn chăm chú, mức độ chấn động còn kinh người hơn trước đó.

Sau khi các đệ tử nơi đây thấy mặt của hắn, bất kể nam hay nữ đều đã có

mức thất thần khác biệt, nhưng đều rất mãnh liệt.

Mà thời gian thất thần của nữ tử rõ ràng sẽ dài hơn nhiều so với nam tu.

Đương nhiên cái này cũng bởi vì trước đó hắn đã được quầng sáng sức

mạnh cường đại gia trì trước rồi, nói cách khác nếu như không có sức mạnh

cường đại, vậy thì khuôn mặt tuấn lãng yêu dị của hắn cũng sẽ không khiến cho

tâm thần người ta gợn sóng đến như thế.

Nhưng vô luận như thế nào, dung nhan của Hứa Thanh phối hợp với quầng

sáng tu vi của hắn, khiến cho mị lực trên người hắn đã đạt đến trình độ kinh

người, tăng thêm trường bào màu tím trên người, cộng với mái tóc dài tự nhiên,

làm cho người ta cảm giác như gặp được tiên nhân vậy.

Theo hắn đi vào sơn cốc, đệ tử ngọn núi thứ hai trong sơn cốc liền nhao

nhao cung kính với hắn, trong mắt phần lớn nữ tu nơi này đều vô cùng ướt át,

lén lút quan sát hắn.

Mà Hứa Thanh cũng nhìn thấy Cố Mộc Thanh trong đám người, hắn hơi khẽ

gật đầu với nàng.

Cố Mộc Thanh đưa đôi mắt đẹp nhìn Hứa Thanh, bởi vì Hứa Thanh gật đầu,

khiến cho không ít đệ tử ngọn núi thứ hai ở bốn phía cũng nhìn qua phía nàng.

Vì vậy khuôn mặt của nàng liền ửng đỏ, đang muốn mở miệng nhưng Hứa

Thanh đã đi qua bên cạnh bọn họ, đến thẳng chỗ trận pháp.

"Khi nào có thể truyền tống?" Hứa Thanh nhẹ giọng hỏi.

Đệ tử ngọn núi thứ năm bên cạnh trận pháp nhao nhao hiện ra thần sắc cung

kính, một người tu sĩ Trúc Cơ chưa mở ra mệnh hỏa trong đó cung kính tiếng

mở miệng.

"Sư huynh, trận pháp đã không sai biệt lắm có thể khởi động, chỉ chờ đại

trận tông môn thả luồng lực lượng thuỷ triều đến, ta có nắm chắc trong một cái

chớp mắt khi luồng lực lượng của đại trận tông môn hạ xuống, sẽ thuận lợi mở

ra tòa trận pháp truyền tống này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.