Quang Âm Chi Ngoại
Nhưng lúc này biển khơi cũng không thể bình tĩnh trở lại, lúc trước do
người khổng lồ dấy lên từng trận sóng thần, dùng nơi này làm trung tâm rồi
không ngừng cuồn cuộn cuốn về nơi xa, phạm vi càng lúc càng lớn.
Mà trên mặt biển cách nơi đây không sai biệt lắm mấy ngàn dặm, khi phong
bạo còn chưa có lan đến gần, thân ảnh của Hứa Thanh lập lòe giữa một đám ánh
sáng truyền tống, bỗng nhiên biến ảo rồi phịch một tiếng đã rơi vào trên biển.
Nước biển tràn đầy dị chất chạm vào những miệng vết thương trên người
Hứa Thanh, khiến cho Hứa Thanh đang bị trọng thương nên thần trí cũng đã trở
nên mơ hồ, lại bị cơn đau nhức mãnh liệt kích thích, hắn chợt mở to mắt, theo
bản năng phất tay lấy ra Pháp Thuyền, sau khi khó khăn bò lên liền mở ra lớp
phòng hộ của Pháp Thuyền.
Sau đó hắn nằm ở trên boong thuyền, toàn thân run rẩy và có từng dòng máu
tươi tràn ra, lồng ngực cũng kịch liệt nhấp nhô lên xuống.
Có thể thấy cả người phía trước của hắn đã không còn nhiều máu thịt nữa,
hai tay và thậm chí cả gương mặt cũng đều như vậy, thậm chí có thể thấy những
chiếc xương cốt lộ ra bên ngoài cũng có rất nhiều dấu hiệu vỡ vụn, thậm chí vài
khu vực đã bị xuyên thấu.
Thương thế nhìn thấy mà giật mình.
Giờ phút này nếu như có người ngoài ở đây, sẽ rất khó nhận ra đây là Hứa
Thanh.
Trước mắt Hứa Thanh xuất hiện dấu hiệu hôn mê, hắn cố nén cảm giác hôn
mê mà run rẩy lấy ra đan dược, nuốt vào từng ngụm từng ngụm, cũng cố gắng
thúc giục thủy tinh màu tím, khiến cho lực lượng khôi phục nhanh chóng triển
khai trên toàn bộ thân thể.
Theo ánh sáng màu tím tràn ngập, Hứa Thanh chịu đựng thương thế trên
người, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng, lạnh lùng quét mắt nhìn cái bóng.
Giờ phút này dưới ánh mặt trời, cái bóng bị Hứa Thanh quét mắt nhìn qua
thì lập tức run rẩy mãnh liệt, lộ ra ý niệm nịnh hót cực kỳ rõ ràng.
Nó thật sự đã sợ.
Lúc trước đối phương thu được mệnh đăng là do nó xuất thủ, cho nên khi đó
tuy thương thế của Hứa Thanh rất nặng, nhưng nó cũng không cảm thấy có vấn
đề gì cả. Nhưng lúc này đây, nó không chỉ sợ Hứa Thanh do màn trấn áp lúc
trước, mà nó còn tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh tự mình hoàn thành một hành
động vĩ đại, cùng với sự điên cuồng không cách nào hình dung của Hứa Thanh.
Nó cảm thấy người này đối xử với chính bản thân mình mà cũng có thể ác
độc như thế, vậy thì cũng có thể tưởng tượng ra hắn sẽ đối xử với người khác ra
sao.
Cho nên vừa rồi căn bản nó không dám thừa cơ quấy rối, còn giờ phút này
càng là ra sức truyền đạt cảm xúc nịnh nọt của mình tới Hứa Thanh, thậm chí
còn lan tràn ra một ít bóng, biến thành vật che chắn ánh mặt trời cho Hứa
Thanh.
Que sắt màu đen ở một bên cũng không khống chế được sự run rẩy, sắc mặt
lão tổ Kim Cương Tông bên trong cũng trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy
hoảng sợ và chấn động.
"Ta đã sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua người nào liều
mạng không muốn sống như thế này!!
"Lúc trước trong thế giới khó hiểu kia của nhân ngư tộc, ta đã cảm nhận
được cảm giác kinh khủng, mà sự kinh khủng vừa rồi lại càng thêm cực kỳ trực
quan!!"
"Hứa ma đầu quá điên cuồng, cứ như vậy tiếp nữa thì nói không chừng có
một ngày, hắn sẽ tự giết chết chính hắn mất, hắn vừa chết thì nhất định ta cũng
chết theo. Mà nếu như hắn vẫn lần lượt điên cuồng nhưng lại không chết mà
nói, vậy thì nhất định bảo bối trên người sẽ càng ngày càng nhiều, vậy nói
không chừng sẽ có một ngày ta trở nên không còn trọng yếu nữa, liền bị giết
chết..."
"Khó giải quá mà..." Lão tổ Kim Cương Tông càng nghĩ càng sợ hãi, cảm
giác này càng mạnh liệt, khiến cho lão tổ Kim Cương Tông hiếm khi bỏ qua
không vùi dập cái bóng, cố gắng nịnh nọt với Hứa Thanh.
Lão cảm thấy phương pháp duy nhất chính là bản thân mình phải càng thêm
cố gắng hơn nữa, phải siêu việt thu hoạch của Hứa ma đầu.
Ý nghĩ này làm cho đôi mắt của lão tổ Kim Cương Tông cũng đỏ lên, lão
không phải là một người ưa thích mạo hiểm, nhưng bây giờ không có biện pháp
nào khác, lão cảm thấy nếu lão không liều mạng thì cái mạng nhỏ của lão rất
nhanh liền không còn.
Mặt khác, còn có một nguyên nhân trọng yếu làm cho lão cảm giác nguy cơ
tăng vọt.
Lão cảm thấy dựa theo phán đoán của lão từ những quyển sách cổ mà mình
từng đọc, cái loại nhân vật đã biết quá nhiều bí mật của người khác, tám chín
phần mười đều chết không yên lành.
Chỉ tưởng tượng như vậy đã đủ làm lão tổ Kim Cương Tông càng run rẩy
hơn, cũng chú ý tới hành động của cái bóng, vì vậy lão liền nhanh chóng điều
khiển que sắt màu đen lao ra vờn quanh bốn phía Hứa Thanh, một bộ dạng
trung thành hộ chủ, hễ là có chút nguy hiểm, liền nhất định liều mạng cũng phải
bảo vệ đạo chủ nhân cho bằng được.
"Chủ tử, ngài cứ yên tâm khôi phục, hết thảy đã có ta!" Lão tổ Kim Cương
Tông đỏ mắt, lớn tiếng mở miệng, sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm cái
bóng, hiển nhiên theo cảm thụ của lão thì uy hiếp lớn nhất chính là từ cái bóng.
Chú ý tới vẻ nịnh nọt của cái bóng và lời cam đoan của lão tổ Kim Cương
Tông, Hứa Thanh trầm ngâm sau đó nhàn nhạt quét mắt về phía cái bóng, rồi lại
nhìn về phía lão tổ Kim Cương Tông và lộ vẻ tán thưởng, nhẹ gật đầu với lão.
Lão tổ Kim Cương Tông thấy thần sắc tán thưởng của Hứa Thanh, lập tức
liền kích động đến mức muốn khóc, giờ phút này tất cả cảm giác sợ hãi sinh tử
của lão, theo biểu cảm của Hứa Thanh đã khiến cho lão nhận được một cảm
giác thư thái, theo đó là một loại cảm động trước đó chưa từng có.
Loại cảm giác này khiến cho thân thể lão tổ Kim Cương tông không tự chủ
mà phải run rẩy, chỉ cảm thấy trong đầu mình vù vù một tiếng, hiếm khi không
cần suy nghĩ liền bật thốt ra lời nói trong đáy lòng.
"Chủ tử!! Từ nay về sau, trừ phi tiểu nhân bị tiêu diệt, nếu không nhất định
hộ chủ bình an, tiểu nhân đã hoàn toàn làm xong chuẩn bị tự bạo!!"
Hứa Thanh gật đầu rồi thu hồi ánh mắt, nhìn như toàn lực tập trung chữa
thương nhưng trên thực tế hắn cũng chia tâm thần để quan sát cả hai tên này,
cũng đã làm xong chuẩn bị một khi bị bọn họ cắn trả, hắn liền lập tức trấn áp cái
bóng và bóp nát mệnh hồn của lão tổ Kim Cương Tông.
Đồng thời Hứa Thanh cảm thấy đối với thương thế của bản thân cũng không
có gì quá đáng lo, mặc dù trên cơ bản hắn gần như là đã ném đi nửa cái mạng,
nhưng chẳng phải hắn vẫn còn lại một nửa đấy sao.
Sau khi trải qua lần lấy mệnh đăng, rồi nhìn đội trưởng điên cuồng, Hứa
Thanh cảm thấy thương thế của mình lúc này cũng không coi vào đâu, cho nên
mặc dù bây giờ toàn thân hắn đau nhức kịch liệt vô cùng, khí tức cũng đã suy
yếu cực kỳ, nhưng trong mắt của hắn đã có thêm một tia phấn khởi và …điên
cuồng.
"Đáng giá!"
Hứa Thanh vùng vẫy bò lên rồi dựa vào một bên, cũng không quan tâm
thương thế nặng trên người, mà giờ phút này thứ hiện ra trong đầu của hắn, là
hết thảy quá trình mình vừa liều mạng, đã thu hoạch rất lớn!
Hắn không biết mình đã lưu lại mấy hơi ở bên trong long liễn.
Nhưng hắn biết rõ, hư ảnh Kim Ô bên cạnh mệnh đăng trong cơ thể mình,
giờ phút này đã không còn là những đường nét nữa, mà trông rất sống động!!
Đối với khắp cả đại lục Vọng Cổ mà nói, cái này chính là công pháp truyền
thừa Hoàng cấp vô cùng trân quý!!
Kim Ô Luyện Vạn Linh!
- -----
Cầu Đề cử Ngọc Phiếu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.