Quang Âm Chi Ngoại
Thần sắc của đội trưởng mang theo vẻ đắc ý, vừa muốn nhìn Hứa Thanh nói
gì đó, nhưng vào lúc này trong ánh mắt của con rắn lộ ra một tia ánh sáng quỷ
dị, nó chợt mở cái miệng rộng ra rồi cắn một cái về cổ của mình.
Lực cắn cực lớn, không chỉ là dùng toàn lực mà thậm chí còn là liều mạng
tiêu hao hết cả tiềm lực của bản thân, rặc rặc một tiếng, hung ác tự cắn đứt cổ
của bản thân. Nhưng con rắn đó vẫn chưa chết mà cảm giác quỷ dị trong mắt
càng đậm, vậy mà lại cắn thêm một cắn, bắt đầu ăn chính nửa cái thân hình của
mình.
Rất nhiều máu thịt bị nuốt vào miệng rắn, một nửa thân thể còn lại bị cắn
nuốt, thoạt nhìn liền thấy mà giật mình, tràng cảnh rất là kinh khủng và khó tin.
Đội trưởng sửng sốt, còn thần sắc của Hứa Thanh lại bình tĩnh và chậm rãi
mở miệng.
"Đội trưởng, ta thắng."
Hứa Thanh nói xong thì đầu con rắn lập tức chấn động, tựa như đã mất đi
chút sức lực cuối cùng rồi rớt xuống biển khơi, mà cái bóng của Hứa Thanh
cũng lặng yên không một tiếng động trở về.
Cùng lúc đó, rốt cuộc lão tổ Kim Cương Tông cũng đã phá vỡ được phong
ấn.
Nháy mắt sau khi trở về thì lão rất phiền muộn và xấu hổ, đôi mắt khóa chặt
vào trên người đội trưởng, lão cảm thấy vừa rồi mình đã làm mất thể diện, lo
lắng bởi vì chuyện này mà Hứa ma đầu sẽ cho rằng lão là phế vật.
Nhất là lần này cái bóng đã lập công lớn rất rõ ràng, việc này càng khiến
cho nội tâm lão tổ Kim Cương Tông nổi lên cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh
liệt.
Đội trưởng ngơ ngác nhìn con rắn biển chỉ còn một nửa rơi xuống, vừa nhìn
về phía Hứa Thanh với biểu cảm có chút lúng túng, thấp giọng mở miệng.
"Tiểu sư đệ, chúng ta thương nghị một chút..."
"Ngươi thua."
"Ồ, hình như ngươi lại đánh rơi linh phiếu kìa."
"Ngươi thua."
"Ta biết rồi, nhưng bỗng nhiên ta có một cái chủ ý càng hay hơn, ta nghĩ
rằng."
"Ngươi, thua, rồi!"
Biểu cảm của Hứa Thanh nghiêm túc, mở miệng nói rõ ràng từng chữ một.
Nói xong, hắn nghĩ nghĩ một chút sau đó bày ra một cái biểu cảm kinh ngạc,
giống như việc đội trưởng không nhận thua khiến cho hắn cảm thấy rất khó tin,
dẫu sao nếu đã đánh cuộc thì thua là phải thừa nhận, đây là một đạo lý vô cùng
hiển nhiên, giống như đạo lý thiếu nợ thì trả tiền vậy.
Hô hấp của đội trưởng trở nên dồn dập, ánh mắt hiện lên chút màu đỏ, sau
một lúc lâu liền hung hăng nghiến răng.
"Không phải chỉ là giả dạng làm Tam công chúa thôi sao, có cái gì khó đâu,
ngươi đợi đấy!"
Trong mắt đội trưởng lộ ra sự kiên định, quay người nhoáng một cái đi vào
trong khoang thuyền.
Đáy lòng Hứa Thanh nổi lên cảm giác chờ mong mãnh liệt, tương tự cũng
trở lại thuyền, nhìn qua cửa khoang thuyền và chậm rãi chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua, cho đến nửa canh giờ sau, ngay khi Hứa Thanh có
chút không kiên nhẫn thì cửa khoang thuyền từ từ mở ra, thân ảnh thiên kiều bá
mị, dáng dấp mềm mại thướt tha cất bước đi nhanh, từ bên trong đi ra.
Chính là Tam công chúa.
Những bước đi của vị Tam công chúa này ngay từ đầu đều rất thong dong,
sau khi hoàn toàn đi ra thì lập tức lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn
màng, lại còn kiều diễm và ướt át, u oán liếc mắt nhìn Hứa Thanh, lập tức phát
hiện biểu cảm của Hứa Thanh có chút cổ quái.
Vì vậy vị Tam công chúa này cố nén khó chịu, hừ lạnh một tiếng đi tới gần,
hất cái váy lên lộ ra hai cái đùi tráng kiện, đứng ở một bên sau đó từ trong lòng
ngực lấy ra một quả táo thật lớn, hung hăng cắn một cái.
"Được chưa!"
Giờ phút này đội trưởng cải trang giống người thật như đúc, cũng một bộ
dáng sắc nước hương trời, vô luận Hứa Thanh nhìn như thế nào cũng đều không
nhìn ra manh mối gì, duy chỉ có chỗ nhận ra đó là trên đùi của đội trưởng có rất
nhiều những cọng lông chân.
Thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn mày ngọc mắt ngài, cùng với cánh tay ngọc
thon thon như ngó sen rất là tinh xảo, sợ là những người nữ đệ tử trong tông
môn khi nhìn thấy, cũng đều hâm mộ muốn chết.
Điều này khiến cho Hứa Thanh có chút tò mò, đội trưởng đã làm như thế
nào, sau khi hắn nhìn ngắm và đánh giá một lúc lâu thì đội trưởng thấy có chút
phiền muộn và xấu hổ, vươn cánh tay mềm mại như cây cỏ về phía Hứa Thanh.
"Đưa túi trữ vật cho ta."
Túi trữ vật của Tam công chúa đã bị Hứa Thanh cầm đi, giờ phút này hắn
đưa ra rồi khẽ đổ xuống dưới mặt thuyền, một đống đồ vật lung tung rối loạn
lập tức rơi ra, chồng chất thành một tòa núi nhỏ.
Thứ nhiều nhất chính là quần áo, về phần linh thạch thì bên trong không có
nhiều, nhưng có một vài hòn đá màu đen bên trên tràn ra dị chất nồng đậm,
đồng thời Hứa Thanh còn thấy rất nhiều bình thủy tinh như ngón tay.
Bên trong từng bình đều có một viên hạt châu màu đen, bên trong hạt châu
còn phong ấn một đạo phù văn, đây chính là vật mà đối phương dùng để ném nổ
Pháp Thuyền của hắn lúc trước.
"Nhiều như vậy?" Hứa Thanh cầm một cái vào trong tay kiểm tra, sau đó
ngẩng đầu nhìn về phía đội trưởng.
"Vật này tên là Chúc m Lôi, pháp khí đặc thù của Hải Thi Tộc, là pháp khí
dùng một lần duy nhất với uy lực cực lớn. Bởi vì chỉ có cường giả trong Hải Thi
Tộc mới có thể luyện chế ra được, cho nên rất ít thấy ở bên ngoài, căn cứ uy lực
khác biệt mà giá trị cũng tăng lên." Đội trưởng vừa tìm kiếm vật phẩm, vừa mở
miệng.
"Tu sĩ Hải Thi Tộc khác biệt cũng luyện chế ra Chúc Âm Lôi có uy lực khác
nhau, tu sĩ Hải Thi Tộc bọn họ đã từng có một khỏa Chúc Âm Lôi do lão tổ
luyện chế, nó có thể so với một kích của tu sĩ Nguyên Anh, mấy năm trước
được đấu giá ở Tử Thổ rồi bị người khác ra giá cao mua đi. Loại pháp khí này
rất kỳ quái, sau khi lấy máu uẩn dưỡng vậy mà còn có thể tăng lên uy lực, vả lại
còn có lực sát thương cực lớn đối với huyết mạch tộc nhân đã uẩn dưỡng nó."
Nói xong đội trưởng tìm ra một tấm lệnh bài, cầm ở trong tay rồi lập tức đắc
ý mở miệng.
"Lần này ta phải bỏ ra đại giới thật lớn mới mua được phương pháp cải
trang rất huyền diệu này, không chỉ có thể hình thành khí tức cùng tộc loài với
đối phương, thậm chí còn có thể mô phỏng hoàn mỹ chấn động bản thân của
người khác, ta cũng đã để ý vị Tam công chúa này lâu rồi, có thể nói là rất dễ
cải trang thành nàng ấy."
"Tiếp theo chúng ta đi tới Hải Thi Tộc, chỉ cần không phải bị vây khốn
trường kỳ ở bên trong, hoặc là gặp phải cường giả Kim Đan cố ý kiểm tra, vậy
thì chúng ta có thể tùy tiện vượt qua, căn bản là không thể nhìn ra sơ hở."
Nói xong đội trưởng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, lấy ra một cái áo bào trắng
ném tới, đồng thời còn đưa cho hắn một cái bình nhỏ.
"Mặc vào đi, sau đó lại mở bình nhỏ ra để vào trên người, vậy thì sẽ có thi
độc tràn ra, đồng thời cũng có thể che lấp khí tức, cũng sẽ hình thành một chút
cải biến vẻ bề ngoài."
Hứa Thanh nghe vậy liền tiếp nhận, sau khi mặc vào trên người thì khí tức
của hắn lập tức cải biến, trên người cũng mơ hồ tràn ra thi độc, đồng thời bề
ngoài cũng nhanh chóng héo rũ, thoạt nhìn thì khí tức từ bên ngoài không khác
gì là tu sĩ Hải Thi Tộc cả.
Hứa Thanh rất rõ ràng, loại bình nhỏ có thể khiến cho bản thân biến hóa
này, tuyệt đối không phải tu sĩ tầm thường có thể chế tạo ra được, việc này
khiến cho hắn lại có thêm nhận thức nhất định đối với con đường tu hành mà
đội trưởng đi.
"Như vậy thì tiếp theo ngươi sẽ là người vệ đạo của ta, hộ tống bổn công
chúa quay về Hải Thi Tộc, từ giờ trở đi chúng ta phải bắt đầu đóng kịch rồi,
không thể lộ ra sơ hở, ngươi đồng ý hay không?" Đội trưởng nghiêm nghị nói.
Hứa Thanh gật nhẹ đầu, hắn cảm thấy đội trưởng nói rất có đạo lý.
Mắt thấy Hứa Thanh gật đầu, đội trưởng ho khan một tiếng, duỗi lưng một
cái rồi thể hiện ra dáng người uyển chuyển, sau đó ưu nhã ngồi ở một bên, duỗi
ra đôi chân đầy lông, vừa ăn táo vừa đung đưa chân, lười biếng mở miệng.
"Đến, tiểu Thanh, tới xoa bóp chân cho bổn công chúa."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, lấy ra một chút phấn độc từ trong túi
trữ vật rồi chuẩn bị đổ ra lau trên tay.
Đội trưởng lập tức rụt chân trở về, thần sắc ngưng trọng nhìn qua Hứa
Thanh.
"Ta chợt nhớ tới, có lẽ chúng ta nên thảo luận một chút về kế hoạch tiếp
theo."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.