Quang Âm Chi Ngoại
Nhưng khoảng cách của bọn họ với Đạo Tử có chút xa, không thể lập tức
đuổi đến.
Nguy cơ ở ngay trước mắt, tên Đạo Tử của Hải Thi Tộc này gầm nhẹ, lần
nữa lấy ra cỗ quan tài bằng ngọc thạch, hung hăng nghiến răng rồi lại bạo phát
cỗ quan tài này tạo thành một biển ánh sáng, đồng thời theo biển ánh sáng này
hiện ra thì từ bên trong cỗ quan tài bằng ngọc thạch bỗng vươn ra một ngón tay.
Ngón tay này vừa thò ra, thì trực tiếp chỉ vào phía trước Hứa Thanh.
Âm vang thanh ken két vang vọng, một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt
đột nhiên hiện lên trong lòng Hứa Thanh, sắc mặt của hắn đại biến, không chút
do dự mà cấp tốc rút lui, ngay khi hắn quay ngược lại thì tên Đạo Tử của Hải
Thi Tộc rốt cuộc cũng thở phào một hơi, thân thể cấp tốc lui ra phía để kéo dài
khoảng cách.
Nhưng sau khi lão tổ Kim Cương Tông liên tục ăn phải đau khổ, giờ phút
này đáy lòng của lão vô cùng lo lắng, lão nhìn thấy cái bóng lần này nhiều lần
lập được đại công, việc này khiến cho lão có cảm giác vô cùng cấp bách, lão
cảm thấy cứ tiếp diễn như thế mãi, vậy thì lão nhất định sẽ trở thành pháo hôi
mất.
Vì vậy đôi mắt của lão lập tức trở nên đỏ ngầu, gào thét một tiếng, không
tiếc tự bạo mấy cái lôi phù để đổi lấy tốc độ cực hạn để lao ra, trong chớp mắt
liền xuyên thấu qua cánh tay trái của tên Đạo Tử Hải Thi Tộc đang hoảng hốt lo
sợ.
Tức khắc khi máu tươi văng ra thì sắc mặt tên Đạo Tử đại biến, mà lão tổ
Kim Cương Tông cũng nhanh chóng rút lui, mang theo hưng phấn bay trở về.
Từ xa nhìn lại, giờ phút này hai người đều lui ra phía sau, chỉ là so với tên
Đạo Tử Hải Thi Tộc đang vô cùng chật vật, thì Hứa Thanh lại rất là thong dong.
Nhưng hắn cũng không tự cao tự đại, hắn biết rõ chiến lực của Miểu Trần
tuyệt đối không chỉ như này, chỉ là gã đánh mất tiên cơ rồi sau đó hắn liền ra tay
giống như gió bão, cùng với sự quỷ dị của cái bóng, còn có Kim Ô Luyện Vạn
Linh gia tăng khiến cho thân thể cường hãn, mới khiến cho Miểu Trần lâm vào
nguy hiểm.
Mặc dù trong lòng tiếc nuối vì không cách nào một mạch giết chết đối
phương, nhưng Hứa Thanh biết rõ hắn không thể tiếp tục được nữa.
Vì vậy ngay khi rút lui thì hắn lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất, trực tiếp
phi hành về phía xa, cái bóng và que sắt màu đen cũng nháy mắt tới gần hắn để
cùng nhau chạy trốn.
Về phần tu sĩ Hải Thi Tộc bốn phía đang chạy tới, lúc này hơn phân nửa đều
tập trung tới chỗ của Đạo Tử, còn lại một bộ phận đang muốn đuổi theo Hứa
Thanh, nhưng bọn họ chưa kịp đuổi theo được vài bước thì sắc mặt của từng tên
lập tức đại biến rồi phun ra máu tươi, trên người có dấu hiệu trúng kịch độc.
Kẻ cũng trúng độc, còn có tên Đạo Tử Miểu Trần đang được các tu sĩ Hải
Thi Tộc bảo hộ, lúc này hơi thở của gã rất gấp, chợt đẩy đám tu sĩ Hải Thi Tộc
ở bốn phía ra, trong mắt tràn ngập sát cơ, nghẹn khuất trong nội tâm đã đạt đến
cực hạn.
Khi còn sống gã từng là thiên kiêu của Linh Ngọc tộc, cảm ứng ra 120 đạo
pháp khiếu, sau khi ngoài ý muốn vẫn lạc thì chuyển hóa trở thành Hải Thi Tộc,
lập tức được Hải Thi Tộc coi trọng và liệt vào danh sách thành Vương, được
Hải Thi Tộc toàn lực bồi tài, cuối cùng cũng bước vào cảnh giới bốn đoàn mệnh
hỏa.
Nhưng bất kể lúc còn là Linh Ngọc tộc hay là Hải Thi tộc, ngoại trừ một lần
tử vong đó ra, gã chưa hề trải qua lần nhục nhã nào như bây giờ, mà giờ phút
này gã còn bị phá hủy dung nhan, tai phải cũng bị hòa tan, đối với người rất để
tâm đến vẻ bề ngoài của bản thân như gã mà nói, điều này khiến đáy lòng của
gã vô cùng phẫn ức, không có gì so sánh được.
"Ta muốn giết ngươi!"
Tên Đạo Tử của Hải Thi Tộc sờ lên má phải, toàn lực bộc phát ra hỏa diễm
trên toàn thân rồi lập tức đuổi theo Hứa Thanh.
Hứa Thanh nơi xa quay lại nhìn một chút, ánh mắt nheo lại, đáy lòng lần
nữa có chút kích động muốn ra tay, nhưng sắc mặt của hắn bỗng nhiên đại biến.
Lúc này ở phía chân trời xa xa đang có ba đoàn khí tức ngập trời bộc phát,
ba luồng khí tức này đã vượt qua tu sĩ Trúc Cơ, đây chính là cường giả Kim
Đan của Hải Thi Tộc, tổng cộng ba tên, cả ba đang từ phía chân trời gào thét phi
hành tới nơi này.
Từ xa xa nhìn đến một cái thì thiên địa nổ vang, phong vân biến sắc, khí thế
của ba tên Kim Đan này cuốn lên một cơn sóng lớn, tựa như bầu trời cuồng nộ
muốn trừng phạt chúng sinh.
Hứa Thanh hít vào một hơi, vào thời khắc này mỗi một tấc máu thịt hay tế
bào trong cơ thể của hắn đều truyền ra cảm giác nguy hiểm, hắn không dừng lại
chút nào mà vận hành toàn bộ tu vi pháp lực trong cơ thể, thân thể cũng là như
vậy, dùng hết sức vận hành để khiến cho tốc độ được tăng đến cực hạn, vội vã
bỏ chạy về nơi xa.
Cùng lúc đó, phía sau hắn đồng dạng vang lên một tiếng nổ vang, mơ hồ
còn có một giọng nói gào thét vang vọng khắp thiên địa.
"Tặc tử, lão phu không tin một cái bí pháp ẩn thân có thể chạy trốn khỏi
được sự tìm kiếm của Hải Thi Tộc!! "
Hứa Thanh không hề lạ gì giọng nói này, đây chính là tên đồng tử Kim Đan
truy sát đội trưởng, mà nghe lời nói của tên này, hiển nhiên là đội trưởng đã
chạy trốn khỏi sự truy sát của gã rồi.
Điều này cũng khiến suy đoán của Hứa Thanh về thân phận và tu vi chân
thật của đội trưởng càng tăng thêm nhiều hơn nữa, đáy lòng cũng vô cùng lo
lắng, hắn biết rõ đội trưởng với tư cách là đầu sỏ sẽ bị vô số người chú ý, nhưng
một khi bọn họ không tìm được đội trường, vậy hắn ở nơi này nhất định sẽ trở
thành mục tiêu thu hút ánh mắt người khác.
Thế là Hứa Thanh nhìn về que sắt màu đen.
Lão tổ Kim Cương Tông bên trong que sắt màu đen không chút do dự, trong
nháy mắt tiếp theo thì lôi phù trên que sắt lại phát nổ thêm bảy tám cái để đổi
lấy tốc độ càng nhanh hơn, kéo theo Hứa Thanh toàn lực xông lên phía trước.
Mượn nhờ lão tổ Kim Cương Tông phụ trợ, tốc độ của Hứa Thanh lại đột
phá lần nữa, trong chốc lát liền vượt qua phạm vi ngàn trượng rồi trực tiếp lao
ra khỏi biên giới của cấm địa, đi đến bên ngoài.
Ngay khi khí tức Kim Đan ở trên trời bộc phát khóa chặt đến vị trí của hắn,
tên đồng tử Kim Đan sau lưng gào thét và thần niệm mang theo chấn động kinh
khủng quét ngang bát phương, trong một cái chớp mắt thì Hứa Thanh không
chần chờ chút nào, mở ra Vô Tự Truyện Tống Phù.
Ngay sau đó thân ảnh Hứa Thanh bắt đầu mơ hồ, mắt thấy sẽ được truyền
tống đi, nhưng vào lúc này có một tiếng hừ lạnh từ bầu trời đằng xa truyền đến.
Đó là một tên tu sĩ Hải Thi Tộc ba đầu sáu tay cao lớn, khí tức Kim Đan
toàn thân cực kỳ cường hãn, đã vượt hơn tên đồng tử Kim Đan kia.
Từ khoảng cách rất xa, gã chỉ một ngón tay về phía Hứa Thanh.
"Cấm! "
Một chữ ‘cấm’ vừa thốt ra thì không gian bốn phía xung quanh Hứa Thanh
lập tức bị giam cầm, nhưng Vô Tự Truyện Tống Phù trong tay Hứa Thanh vô
cùng cường hãn, bỏ qua được mức độ giam cầm của tên Kim Đan này nên vẫn
đang được mở ra như cũ, thậm chí đã hình thành chấn động truyền tống, mắt
thấy Hứa Thanh sắp được truyền tống đi.
"Hả?"
Ánh mắt của tên tu sĩ Kim Đan của Hải Thi Tộc ở bầu trời xa xa ngưng tụ
lại, nhanh chóng lấy ra một hạt châu, bóp chặt lấy!
"Đoạn!"
Lời này vừa ra thì Vô Tự Truyện Tống Phù trong tay Hứa Thanh không
cách nào chịu đựng nổi nữa, giống như từ trong tối tăm liền liên kết cùng một
chỗ với khỏa hạt châu kia, theo hạt châu bị bóp nát thì Vô Tự Truyền Tống Phù
cũng ầm ầm đứt gãy, đã không cách nào sử dụng được nữa, đồng thời xung
quanh Hứa Thanh cũng bị một cỗ thần thông đến từ tu sĩ Kim Đan của Hải Thi
Tộc bao phủ.
Cỗ lực lượng này mang theo khí tức diệt sạch hết thảy, khiến cho máu thịt
toàn thân Hứa Thanh như muốn bị xé rách và héo rũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.