Quang Âm Chi Ngoại
Trên đường trở về Hứa Thanh đã từng phân tích qua, giờ phút này thấy phản
ứng của Hải Thi tộc kịch liệt như thế, hắn cảm thấy khả năng đại khái là...
Do Kim Ô Luyện Vạn Linh của hắn làm ra chấn động không ổn định, sau đó
liền dẫn tới vụ nổ khiến cho tượng thần của Hải Thi tộc không có cách nào khôi
phục.
Nhưng hắn lại cảm thấy việc này có chút khó tin.
"Chẳng lẽ sau khi ta rời đi, đội trưởng lại làm thêm trò gì khác điên cuồng
hơn nữa sao?"
Hứa Thanh trầm ngâm, hắn cảm thấy vô luận như thế nào, dùng loại phương
thức này dương danh bát phương đều khiến cho hắn cảm thấy hơi bất an.
Hắn không thích khoe khoang trước mặt người khác, điều này không phù
với nhận thức trong sinh hoạt từ khi còn bé mà hắn đã trải qua, cũng không phù
hợp với truyền thống của ngọn núi thứ bảy ở Thất Huyết Đồng.
"Đều là do đội trưởng, y làm ra chuyện lớn như vậy, nếu lúc ấy rời đi sớm là
tốt rồi!"
Hứa Thanh lắc đầu, nhìn chằm chằm bảng danh sách hồi lâu, hắn cũng cảm
nhận ra được lửa giận ngập trời cùng với sát cơ vô hạn của Hải Thi tộc từ trên
phần danh sách này.
Bởi vì không cần phải nói người khác, coi như là chính Hứa Thanh hắn thì
khi nhìn đến treo thưởng của đội trưởng Trần Nhị Ngưu, hắn cũng không nhịn
được mà tim đập rộn lên, có phần động tâm.
Những người khác, hiển nhiên càng là như vậy.
"Thật vất vả mới an ổn được một khoảng thời gian, sau này lại phải cảnh
giác hơn với tất cả mọi người, ở tông môn cũng không an toàn chút nào, nhưng
nếu so với bên ngoài không có trật tự, ta lại làm ra việc lớn như vậy, cho dù
trong tông môn có người có mục đích riêng, cũng ít nhất không dám lộ ra bên
ngoài."
Trong đầu Hứa Thanh nhanh chóng phân tích lợi và hại, thế là mấy ngày kế
tiếp, hắn cực kỳ cẩn thận, còn dùng cái bóng để che giấu chấn động trên lệnh
bài thân phận.
Bản thân mình cũng là như thế, hắn dùng mặt nạ cải biến bộ dáng ngày
trước cải trang, sau đó mới chậm rãi tiếp cận Nhân Ngư đảo.
Hắn nhất định phải tới Nhân Ngư đảo, nếu không thì quãng đường trở về
Thất Huyết Đồng chẳng những sẽ cực kỳ dài dằng dặc, mà trên đường trở về
cũng rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng bởi vì bảng truy nã, cho nên sau khi trở lại, Hứa Thanh vừa mới xuất
hiện liền nhanh chóng bay tới hòn đảo gần nhất là Y Mỹ Kỳ.
Một đường không hề dừng lại bất kỳ chỗ nào, bay thẳng đến truyền tống
trận.
May là bây giờ nơi này có rất ít tu sĩ, phần lớn người đều đã ra chiến trường
cho nên khi Hứa Thanh trở về cũng không gây ra bất cứ sự chú ý nào cả.
Mà hắn cũng không hề lãng phí chút thời gian nào, rất nhanh liền bay đến vị
trí truyền tống trận.
Ngay khi tới thì Hứa Thanh thở sâu, quét mắt nhìn đệ tử ngọn núi thứ năm
phụ trách trận pháp ở xung quanh, sau đó nhanh chóng lấy ra ngọc giản thân
phận, đặt ở một bên.
Một cái chớp mắt tiếp theo, chấn động trận pháp truyền đến để xác minh
thân phận hoàn tất, truyền tống sắp mở ra.
Mà đúng lúc này, đệ tử ngọn núi thứ năm chịu trách nhiệm quản lý trận pháp
truyền tống quét mắt nhìn tảng đá chứng minh thân phận ở bên cạnh, sau khi
chú ý thấy phía trên hiện ra tên người truyền tống.
Trong chớp mắt khi gã nhìn thấy cái tên này thì gã liền sửng sốt một chút,
sau đó con mắt bỗng nhiên trợn to và lập tức quay đầu nhìn về Hứa Thanh trong
truyền tống trận, nghẹn ngào thốt ra.
"Hứa Thanh!"
Một cái chớp mắt tiếp theo, thân ảnh Hứa Thanh đã tan biến ở trong những
tia sáng của truyền tống trận.
Cùng lúc đó, bên trong tộc địa của Hải Thi tộc, trong một mảnh rừng cự
mộc màu đỏ hư thối, một người khổng lồ mặc áo giáp, thân hình có hơn phân
nửa đã thối nát giống như là hung thú từ thời hoang cổ, đang khoanh chân đả
tọa trong rừng.
Nửa người của kẻ này đã cao tới hơn năm trăm trượng, còn cao hơn rất
nhiều so với đống cây cối mục nát bốn phía.
Mà trên đỉnh đầu của kẻ này đang có một thanh niên mặc Đế bào đang
khoanh chân ngồi.
Thanh niên đó chính là Miểu Trần.
Nửa bên mặt của gã khô héo và máu thịt lộ ra, hình như không cách nào
khôi phục, mà lỗ tai bên cạnh cũng đã biến mất khiến cho dung nhan nguyên
bản từ tuấn mỹ biến thành vô cùng dữ tợn, khí chất cao quý cũng không còn sót
lại chút nào.
Lúc này trước mặt của gã có một nữ tử che mặt và mặc váy dài màu xanh
đang quỳ, nữ tử này nhẹ giọng mở miệng.
"Điện hạ, toàn bộ vật chữa thương trong tộc đều không thể hóa giải lực
lượng ăn mòn trên miệng vết thương của ngài, chỉ có Vương và Hầu Gia mới có
biện pháp cưỡng ép hóa giải, nhưng Vương nói... Việc của mình thì tự mình đi
xử lý, giết tên Hứa Thanh kia thì ngài ấy sẽ khôi phục lại cho ngài."
"Có ý gì, lúc trước ức hiếp Linh Ngọc tộc nhỏ yếu và tính kế hại chết ta thì
tại sao không có yêu cầu như thế, chẳng lẽ các ngươi cũng coi trọng tên Trần
Nhị Ngưu cùng Hứa Thanh kia hơn sao, cũng tính kế sau khi giết chết liền
chuyển hóa bọn chúng ư, Hải Thi tộc đúng là một đám tộc quần vô sỉ, cút!! "
Thanh niên chợt ngẩng đầu và bộ dạng càng thêm dữ tợn, thân thể vị nữ tử
chợt run lên rồi vội vàng cáo lui.
Cho đến khi nữ tử đó rời đi, trong mắt tên thanh niên tràn ngập tơ máu và lộ
ra sát cơ mãnh liệt, càng không cách nào hình dung sự nghẹn khuất tràn ngập
trong nội tâm của gã.
Thân là Đạo Tử của Hải Thi tộc, thân là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, thân là
thiên kiêu mở bốn đoàn mệnh hỏa, vậy mà gã lại bại bởi một tên không phải là
đệ tử thân truyền, lại còn bị đối phương cứng rắn lưu lại dấu vết nhục nhã trên
người.
"Hứa Thanh, chuyện của ta và ngươi chưa xong đâu, không giết ngươi thì ý
niệm trong đầu ta không thể thông!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.