Quang Âm Chi Ngoại
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, quay đầu nhìn qua đội trưởng như có điều
suy nghĩ.
Đội trưởng ngẩng đầu, cười nhạt nhìn Hứa Thanh.
"Mảnh cấm khu này mặc dù có một chút quỷ dị, nhưng tổng thể vẫn tạm
được." Hứa Thanh mở miệng.
"Ừ, không tệ, không tệ, ta ít đi cấm khu còn biển cấm thì đã đi nhiều rồi,
tiện thể qua đây nhìn xem để học tập một chút." Đội trưởng cười ha ha.
Hai người cũng tự động tránh khỏi chủ đề vừa rồi, dường như đã quên lãng
luôn việc này rồi vậy, rồi đi về phía cấm khu rừng rậm.
Bọn họ đều rõ ràng mình không thể tiếp tục nói về vấn đề kia nữa, việc này
liên quan quá lớn, liên quan đến toàn bộ bố cục của Thất Huyết Đồng, thậm chí
chỉ cần cân nhắc sâu xa hơn một chút, cũng có thể cảm nhận được trong này che
giấu dã tâm ngập trời.
Phải biết rằng toàn bộ Hải Thi tộc mặc dù tồn tại chín tôn Tượng Thần Tổ
Thi, nhưng điều này không có nghĩa là từ khi Hải Thi tộc sinh ra đến nay chỉ có
chín cỗ tượng Thần...
Ở trong những năm tháng cổ xưa, nhất định còn tồn tại nhiều Tượng Thần
Tổ Thi hơn nữa, nhưng bởi vì các loại ngoài ý muốn bị tộc khác lấy đi nghiên
cứu, đến cuối cùng dù có manh mối và đáp án nhưng cũng không thể thu lại.
Chín pho tượng của Hải Thi tộc bây giờ, xác suất rất lớn là chín pho còn giữ
lại được cho tới bây giờ.
Lại liên tưởng đến lúc chiến tranh Thất Huyết Đồng lại không hề xuất động
tòa thành lũy chiến tranh là ngọn núi thứ sáu ra chiến trường, chỉ khi Lục gia
báo thù mới thể hiện ra một chút, nhưng cũng chỉ là biểu lộ ra uy lực bình
thường không hề vượt qua giới hạn.
Ý nghĩa của việc này, rất là sâu xa.
Hứa Thanh vùi việc này xuống dưới đáy lòng, cũng đã hiểu tại sao đội
trưởng lại bỏ chạy trối chết, mặt dày mày dạn đi theo mình.
Một mặt là tâm muốn chia sẻ của đội trưởng rất mạnh, biết được bí mật lớn
như thế, nếu như không khoe khoang ra một chút vậy thì đáy lòng của y sẽ rất
không khoan khoái dễ chịu.
Một phương diện khác nếu y không ra ngoài, ở lại Thất Huyết Đồng mà nói,
sợ là tông môn vì bảo vệ một chút bí mật mà tìm một lý do nào đó để bắt đội
trưởng bế quan một đoạn thời gian.
Hứa Thanh lắc đầu không tiếp tục suy tư về việc này nữa, bất kể chuyện này
lớn đến cỡ nào cũng không liên quan gì tới hắn, với cả chiến tranh có lẽ cũng
sắp kết thúc rồi, không cần chờ quá lâu thì hết thảy đều có đáp án.
Hứa Thanh thở sâu thu hồi toàn bộ nỗi lòng, đi vào trong cấm khu rừng rậm.
Nơi này hắn đã tới không biết bao nhiêu lần, vô cùng quen thuộc, không nói
nhắm mắt liền có thể tùy ý đi về phía trước nhưng cũng không kém bao nhiêu,
tất cả cỏ cây ở bốn phía trong tầm mắt tựa hồ đều có thể hiện ra ở trong trí nhớ
của hắn.
Vì vậy ngay khi đi vào rừng rậm thì tốc độ của Hứa Thanh đột nhiên nhanh
hơn, cả người như một đạo u linh phóng nhanh vào sâu trong khu rừng, đội
trưởng đi phía sau tò mò quan sát bốn phía.
Thật sự là đội trưởng rất ít đi trên cấm khu đất bằng, nơi duy nhất y đi qua là
Hoàng Cấm bên cạnh tông môn, đi vào trong đó cũng là vì cảm ngộ một chút
thần thông, nhưng đáng tiếc là lần ấy đã thất bại, không có thành công.
Lúc này mắt thấy tốc độ Hứa Thanh nhanh lên, đội trưởng cũng tăng tốc độ
của mình lên một chút, vị trí bước đi đều là nơi mà Hứa Thanh đã từng đặt
chân, vừa đi vừa quan sát như có điều suy nghĩ, học hỏi kiến thức trong rừng
rậm vô cùng nhanh.
"Vừa đến liền có nhiều thứ để học như vậy." Đội trưởng nhìn qua thân ảnh
Hứa Thanh lên xuống ở trong rừng rậm, quan sát rất là cẩn thận, về phần dị chất
tràn ngập ở trong này thì y không thèm để ý.
Dị chất trên biển so với nơi đây còn nồng đậm hơn nhiều, mà công pháp của
Thất Huyết Đồng ở trên phương diện chia cắt dị cũng không hề tệ, trừ phi là bị
dồn đến cực hạn và rơi vào tuyệt địa, bằng không mà nói rất ít đệ tử trong tông
xuất hiện dấu hiệu dị chất vượt qua giới hạn mà không khống chế được.
Hứa Thanh không có quan tâm tới đội trưởng, lúc này hắn đang đắm chìm
vào trong trí nhớ, theo hắn đi về phía trước thì từng bức tranh ngày xưa lại xuất
hiện ở trong đáy lòng, càng tới gần mục đích của mình thì trong lòng của hắn lại
càng có nhiều gợn sóng.
Cho đến một lát sau bước chân Hứa Thanh dần chậm lại, đi qua một đám
rừng cây thấy được một mộ phần nhỏ.
Bốn phía mộ phần mọc đầy cỏ dại nhưng mộ bia vẫn không hề biến mất,
vẫn được dựng thẳng ở đó như cũ, hiển nhiên mặc dù đã trải qua hơn hai năm,
nhưng những chuyện hôm ấy Hứa Thanh làm ra ở trong doanh địa thập hoang
giả vẫn khiến cho thập hoang giả sau này đến đây đều nghe thấy, sau đó cũng
tràn đầy tôn kính đối với ngôi mộ phần này.
Dù không có trợ giúp dọn sạch cỏ, nhưng cũng sẽ không phá hư hay quấy
rầy tới ngôi mộ phần này.
Dẫu sao đều là thập hoang giả, sau khi chết còn có người chôn xương, điều
này vốn là một loại chuyện rất là hạnh phúc, hà tất phải mạo hiểm phá hỏng, lại
còn không hề có bất luận lợi ích gì đáng nói.
Hứa Thanh nhìn qua mộ bia, lặng lẽ đến gần ngồi trước mộ phần, hắn giơ
tay lên thanh trừ từng đám cỏ dại ở bốn phía, cuối cùng cầm ra một bầu rượu,
uống một ngụm rồi lại đổ vào lớp đất phía trên mộ phần một chút.
"Lôi đội, Bách đại sư cũng đã rời đi." Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, dựa
vào đại thụ bên cạnh ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đầy mây đen sau những khe
hở của tán cây.
Đội trưởng trầm mặc nhìn mộ phần, lại nhìn Hứa Thanh một chút, không
nói gì cũng không tới gần mà đi xa xa, y biết rõ lúc này Hứa Thanh cần ở một
mình.
Bây giờ Hứa Thanh hoàn toàn chính xác cần ở một mình, hắn dựa vào gốc
đại thụ lặng lẽ uống rượu, theo sắc trời chậm rãi tối xuống thì Hứa Thanh ngẩng
đầu nhìn qua rừng rậm xa xa, chỗ đó... không có cái gì.
"Lôi đội, lúc trước ngươi nói, người có thể nghe được tiếng ca mà vẫn còn
sống sót, lần thứ hai nghe được tiếng ca sẽ thấy người mà mình muốn gặp
nhất..."
"Ta có mấy người muốn gặp, không biết nếu quả thật có một ngày ta nghe
được tiếng ca, có thể trông thấy toàn bộ mọi người hay không." Hứa Thanh nhẹ
giọng thì thào, lần nữa uống vào một ngụm rượu.
Bốn phía im lặng không hề có âm thanh, sắc trời cũng chầm chậm trở nên
âm u, dần dần toàn bộ rừng rậm biến thành một mảnh đen nhánh.
Hứa Thanh im lặng.
Cho đến khi lại trôi qua hơn nửa canh giờ, hắn than nhẹ một tiếng rồi quỳ
bái về phía mộ phần và dập đầu, lúc đứng dậy liền đặt bầu rượu ở trên mộ phần.
"Ta vẫn không tìm được Thiên Mệnh Hoa." Hứa Thanh nhìn qua bia mộ,
một hồi lâu sau hắn quay người đi về phía xa xa.
Từng bước …dần dần tan biến vào trong bóng đêm.
Theo Hứa Thanh đi về phía trước, không lâu sau phía sau hắn liền truyền
đến tiếng bước chân, đó là đội trưởng.
"Hứa Thanh, về sau có cơ hội cũng theo ta về nhà một chuyến đi, ta cũng đã
rất lâu không trở về tế bái rồi." Thanh âm đội trưởng có chút khàn khàn, nhẹ
giọng mở miệng.
Hứa Thanh gật đầu.
Chương 505: Đạo miế
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.