Quang Âm Chi Ngoại
Trong thời điểm Hứa Thanh đang tu luyện và nghiên cứu, hắn không thích
bị người khác quấy rầy.
Lúc này hắn cúi đầu nhìn hạt châu màu tím được đệ tử Bộ Hung ti đưa tới,
ánh mắt bỗng trở nên thâm sâu.
Trên hạt châu này tràn ra một cỗ khí tức không biết, khiến cho đồ đằng Kim
Ô trên phần lưng của hắn có chút dị động, rất nhanh liền biến ảo hiện lên phía
sau hắn, cùng hắn nhìn tới hạt châu màu tím này, trong mắt cũng chậm rãi lộ ra
một tia khát vọng.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, hắn hơi trầm ngâm một lát, sau đó đi ra
khỏi đại lao, khi tới phòng tiếp khách của Bộ Hung ti thì hắn đã nhìn thấy được
tên thanh niên mặc áo bào tím kia.
Thân ảnh đối phương cao ngất, lúc này đối phương đang đứng đưa lưng về
phía Hứa Thanh, gã đang nhìn một bộ tranh ác quỷ tranh giành đồ ăn ở trên mặt
tường phòng tiếp khách, mặc dù không mở ra Huyền Diệu Thái, nhưng 120 đạo
pháp khiếu trong cơ thể lại đang không ngừng vận hành, tạo thành những luồng
hỏa diễm bốc lên trong cơ thể.
Khiến cho hư vô bốn phía ở trong mắt đệ tử Ngưng Khí đều bị thay đổi vặn
vẹo, giống như nơi này đã thành sân nhà của vị thanh niên áo bào tím này vậy,
nhưng chút ít thứ này không hề có hiệu quả gì với Hứa Thanh.
Theo hắn bước chân vào, hết thảy cảm giác vặn vẹo ở nơi này lập tức tiêu
tán.
"Hứa Thanh?" Người thanh niên đưa lưng về phía Hứa Thanh bỗng xoay
người lại, trong thần sắc mang theo một chút dò xét đảo qua trên người Hứa
Thanh.
Hứa Thanh không thích ánh mắt như vậy, nhưng hắn cũng không biểu lộ
loại cảm xúc này ra bên ngoài, hắn bình tĩnh nhìn qua người tới.
"Lấy lực lượng hai đoàn mệnh hỏa phối hợp với Kim Ô Luyện Vạn Linh,
tăng thêm độc môn tuyệt mệnh, lại có tấm túi da như vậy, Hứa Thanh...Cái ao
nhỏ Thất Huyết Đồng này đã không thích hợp với ngươi nữa rồi." Thanh niên
mặc áo bào tím này nhàn nhạt mở miệng, sau đó lại ngồi xuống ghế chủ vị trong
phòng tiếp khách.
Tất cả động tác đều rất tự nhiên, giống như trong lòng của gã cho rằng vị trí
này vốn chính là của mình.
Chỉ là lúc gã ngồi xuống chỗ kia, gã lại không hề có chú ý tới, chỗ trống trải
phía sau mình đột nhiên lại xuất hiện một quả táo trôi lơ lửng ở trên không
trung.
Cũng không biết làm như thế nào, mà quả táo kia lập tức bị một người nhìn
không thấy cắn một cái, nhưng kỳ quái là phía sau lại không hề truyền ra bất
luận âm thanh gì.
Thần sắc Hứa Thanh có chút cổ quái quét mắt qua quả táo, không nói gì mà
chờ đợi người ngồi bên dưới nói.
Thanh niên mặc áo bào tím lại nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi ở Thất Huyết Đồng nhất định cũng không được như ý, chỉ được vào
tự liệt mà không phải là điện hạ, mà được vào tự liệt cũng là do ngươi lập nhiều
đại công mới được ban cho, tông môn như thế thì nhất định ngươi cũng không
có gì để lưu luyến."
"Ta là ai, thật ra trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng, ta là Hoàng Nhất Khôn
của Huyền U tông, ngươi có thể gọi ta là đại sư huynh." Lời của Hoàng Nhất
Khôn vang vọng khắp bốn phương, ánh mắt quan sát Hứa Thanh cũng càng rõ
ràng.
Quả táo phía sau gã cũng nhiều hơn một dấu răng, giống như người không
nhìn thấy kia lại ăn thêm một miếng, nhưng lúc này cũng hơi dừng lại, giống
như có chút bất mãn đối với lời người bên dưới nói.
Hứa Thanh giả vờ không nhìn thấy, hắn quả thật biết rõ đối phương là ai,
mặc dù trước giờ hắn vẫn chưa thấy qua chân thân của người này, nhưng bên
trong hồ sơ của Bộ Hung ti cũng có ảnh và ghi chép về người này.
"Hứa Thanh, thật sự ta rất thưởng thức ngươi, hôm nay ta cho ngươi một cái
cơ hội thoát ly hạ tông, gia nhập thượng tông chúng ta."
Hoàng Nhất Khôn giơ tay lên, mang theo cái bao tay màu đỏ trên tay phải
đặt ở tay vịn trên cái ghế, thân thể khẽ nghiêng về phía trước một chút và trong
mắt lộ ra tinh mang, chăm chú nhìn vào hai mắt Hứa Thanh mở miệng nói ra
từng chữ.
"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết cho việc này là ngươi phải hiệu trung
với ta."
Hứa Thanh nhíu mày.
Mà lúc này quả táo trôi lơ lửng ở phía sau lưng Hoàng Nhất Khôn cũng
nhanh chóng có thêm hai cái lỗ hổng, hiển nhiên là bị người phía sau hung hăng
cắn xuống.
"Hứa Thanh, có thể ngươi còn không hiểu hết ý nghĩa của thượng tông."
Hoàng Nhất Khôn chú ý thấy Hứa Thanh nhíu mày, nhưng gã không có để ý mà
chỉ cười nhạt một tiếng.
"Ngươi tu luyện công pháp Hoàng cấp, tên là Kim Ô Luyện Vạn Linh,
ngươi cũng biết Tổng Minh đại nhân của Liên Minh Bảy Tông chúng ta, ngài
cũng đã từng cảm ngộ công pháp Hoàng cấp Kim Ô Luyện Vạn Linh."
"Mà lão nhân gia người hoàn toàn là cảm ngộ công pháp ở trước mặt mọi
người, còn ngươi chắc hẳn là nhờ có cơ duyên xảo hợp mới cảm ngộ được, cho
nên thu hoạch hiển nhiên sẽ không thể so sánh cùng với Tổng Minh đại nhân
đâu, ta nói đúng không?"
Hứa Thanh trầm mặc.
"Cho nên, tới thượng tông thì công pháp Hoàng cấp của ngươi sẽ có càng
nhiều khả năng tăng lên, mà Tổng Minh đại nhân cũng xuất thân từ Huyền U
tông, cho nên Huyền U tông chúng ta mới có Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh, trên thực
tế thì môn công pháp kinh này chính là do Tổng Minh đại nhân căn cứ Kim Ô
Luyện Vạn Linh mà tạo ra."
Nói đến đây, thần sắc Hoàng Nhất Khôn cũng mang theo một tia ngạo nghễ,
hơi nhấc cằm lên.
"Còn có...Hạ tông sở tu Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh, cũng chỉ là công pháp cấp
độ thấp."
Nói xong, Hoàng Nhất Khôn giơ tay phải kèm bao tay lên, chậm rãi tháo
xuống.
Theo gã tháo xuống, một cỗ khí tức kinh người thình lình từ trên tay phải
của gã tản mát ra.
Lập tức có thể nhìn thấy, sau khi bao tay được tháo ra, năm ngón tay phải
của gã đều là màu tím tựa như là tinh thạch vậy, thoạt nhìn có phần kỳ dị, đồng
thời bên trên còn tản mất ra từng luồng chấn động kinh tâm động phách.
Tựa như báu vật!
Vào thời khắc này hết thảy ánh sáng ở bốn phía nơi này cũng trở nên ảm
đạm xuống, dường như hầu hết ánh sáng nơi này đều đã bị năm ngón tay này
hút đi, tạo thành nguồn sáng cho năm ngón tay này.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, hắn có thể cảm nhận được sự không tầm
thường trên năm ngón tay này, mà vào thời khắc này đồ đằng Kim Ô phía sau
hắn thậm trí cũng hoạt động mạnh lên.
Sát hỏa trong cơ thể của hắn cũng mơ hồ bị thứ này dẫn dắt động.
Chỉ là, Hứa Thanh cảm thấy tên Hoàng Nhất Khôn này...không nên khoe
khoang năm ngón tay này ra ở đây.
Phía sau Hoàng Nhất Khôn, quả táo đang trôi nổi hơi chấn động một chút,
giống như bàn tay đang cầm quả táo cũng đang kích động, từ bên trong giống
như có hai tia mắt nóng rực mơ hồ tuôn ra, hoàn toàn rơi vào bàn tay phải mà
Hoàng Nhất Khôn đang giơ lên.
Chú ý tới biểu cảm của Hứa Thanh, trái tim Hoàng Nhất Khôn lập tức đắc ý,
cũng có một tia khinh miệt và ghen ghét giao thoa ở trong đáy lòng, điều gã đắc
ý chính là gã đã dùng tài phú và tu hành cả đời này của mình để chế tạo ra năm
ngón tay này.
Mỗi một lần gã hiển lộ năm ngón tay này ra đều sẽ khiến cho mọi người
kinh hãi, mà uy lực của nó lại càng không hề tầm thường.
Thứ gã khinh miệt là tên Hứa Thanh trước mắt này, cuối cùng cũng chỉ là cá
trong một cái hồ nhỏ mà thôi, cho dù có nhặt được chút cơ duyên, nhưng tầm
mắt vẫn còn kém quá nhiều.
Mà thứ gã ghen ghét, cũng chính là cái cơ duyên này.
Nhưng gã che giấu vô cùng tốt, lúc này gã chuyển động bàn tay phải phát ra
ánh sáng màu tím lập lòe, nhàn nhạt mở miệng.
"Hứa Thanh, ngươi có nhìn thấy không, đây chính là Huyền U cổ pháp mà
ta tu luyện, được gọi tên là Huyền U Chỉ."
"Mỗi một đầu ngón tay của ta đều được dùng vô số phương pháp, phối hợp
rất nhiều thiên tài địa bảo ủ dưỡng mới ra được, hễ người nào bị ta đụng một
ngón tay vào, đối phương cũng sẽ bị ta chạm đến linh hồn sau đó mặc cho ta
nắm quyền, có được quyền sinh sát trong tay."
"Cái này, mới là diện mạo chân chính của Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh."
"Nếu như ngươi hiệu trung với ta, sau khi đi theo ta trở về tông môn thì ta sẽ
giúp ngươi khẩn cầu với lão tổ, ban thưởng cho ngươi phương pháp tu luyện
Huyền U Chỉ này, ngày sau ngươi lập công thì ngươi sẽ có cơ hội tu thành hai
ngón tay trở lên."
"Dùng phương pháp này phối hợp với Kim Ô Luyện Vạn Linh của ngươi,
mới có thể phát huy lực lượng chân chính của nó!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.