Quang Âm Chi Ngoại

Chương 544: Ngọn núi thứ bảy ẩn tàng (2)



Tư Mã Như biến thành La Sát vùng vẫy kịch liệt, Hứa Thanh hừ lạnh một

tiếng chợt vung tay, cả người bị đè xuống mặt đất và thân thể của La Sát liền tan

vỡ bạo khai.

Mắt thấy còn có sương mù tản ra, Kim Ô trên không trung liền phát ra tiếng

hi..i...iiii....khẽ hút một hơi, sương mù lập tức bay thẳng đến trong miệng nó,

mắt thấy sẽ bị nó thôn phệ.

Nhưng vào lúc này những đạo sương mù bỗng điên cuồng hội tụ, xuất hiện

loại hình thái quỷ dị thứ tư!

Đó là một người khổng lồ mập mạp cao đến 100 trượng, thể trọng cực kỳ

kinh người, sau khi xuất hiện liền cưỡng ép ngồi xuống mặt đất muốn đối kháng

cùng với Kim Ô.

Nhưng hiển nhiên nó còn chưa đủ tư cách, trong ánh mắt Kim Ô lộ ra hàn

mang và lần nữa thôn phệ, mà Hứa Thanh cũng nhoáng một cái cất bước đi đến.

Hắn nhìn hình thái thứ tư của Tư Mã Như, trong mắt lộ ra một tia ánh sáng

kỳ dị.

Vừa nãy hắn rõ ràng chỉ hấp thu một chút liền khiến cho một đạo pháp

khiếu có dấu hiệu mở ra, điều này khiến cho lúc này Hứa Thanh nhìn Tư Mã

Như tựa như đang nhìn một báu vật.

Vì vậy ngay sau khi tới gần người khổng lồ mập mạp đang vùng vẫy, toàn

thân Hứa Thanh lập tức ầm ầm bộc phát sát hỏa nhanh chóng bao phủ đối

phương, sau đó lần nữa luyện hóa.

Trong mắt Tư Mã Như đã biến thành người khổng lồ lộ ra tia hoảng sợ, kịch

liệt vùng vẫy nhưng không cách nào giãy giụa thoát được.

Mắt thấy Hứa Thanh và Kim Ô đều đang hấp thu chính mình, thậm chí cái

bóng mờ ở dưới mặt đất giống như cũng đang sốt ruột muốn bay nhanh đến, mà

que sắt màu đen ở xa cũng đang kích động lao tới gần.

Trong mắt Tư Mã Như lộ ra vẻ kinh nghi, nhưng ả không chút do dự mà

trực tiếp tự bạo loại hình thái thứ tư của mình.

Âm thanh nổ mạnh ngập trời vang lên, trùng kích cuồng bạo ầm ầm khuếch

tán về bốn phương, đây là lực lượng tự bạo của Trúc Cơ có chiến lực trên bốn

đoàn mệnh hỏa nên tất nhiên uy lực của vụ nổ cực lớn, chấn động đáng sợ lập

tức quét ngang hết thảy.

Mà mượn nhờ trùng kích của hình thái thứ tư tự bạo, một khúc xương cánh

tay màu đen từ trong hình thái thứ tư lao ra, phi thẳng ra ngoài Bộ Hung ti!

Khúc xương tay này chính là hạch tâm phân thân của Tư Mã Như, lúc này ả

đã nhận thức sâu sắc được sự kinh khủng của Hứa Thanh, không muốn tiếp tục

giao chiến với hắn nữa, cho nên hạch tâm vừa mới xuất hiện liền dùng tốc độ

cao nhất để chạy trốn.

Mà thời cơ ả lựa chọn cũng đúng là rất tốt, lực lượng trùng kích của lần tự

bạo vừa xong vô cùng kinh người, vốn có thể ngăn trở toàn bộ truy kích, nhưng

ả vẫn phán đoán sai thực lực của Hứa Thanh.

Vì vậy trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh Hứa Thanh vậy mà có thể lập tức

lao ra từ trong chấn động tự bạo, giơ tay chụp về phía ả với tốc độ cực nhanh,

trong nháy mắt liền tới gần.

Nguy cơ ngay ở trước mắt, khúc xương cánh tay của Tư Mã Như tuôn ra

hắc mang chói mắt, biết được không cách nào bỏ chạy nên nó liền mạnh mẽ

thay đổi phương hướng, quay lại dùng cẳng tay hung hăng gõ về phía đầu Hứa

Thanh.

Cùng lúc đó, màn đồng dao quỷ dị lúc trước lại lần nữa vang ra từ hư vô bốn

phía.

"Một cục xương nhẹ nhàng vỗ, hai con ngươi bay ra ngoài."

"Ba lần có thể xé xác, bốn đầu lưỡi mau tới liếm."

"Năm bằng hữu khí lực lớn, sáu tay nhỏ thò vào móc.”

Uy lực của cú gõ này siêu việt lực lượng bốn đoàn mệnh hỏa, mắt thấy sẽ

lập tức hạ xuống thì đôi mắt Hứa Thanh nheo lại, hắn kiềm chế xung động

muốn thể hiện ra lực lượng mệnh đăng trong đầu, lấy ra một khối ngọc giản.

Ngọc giản này, chính là bảo vật che chở của Nguyên Anh lúc trước Lục gia

đưa cho hắn.

Mặc dù hôm đó đánh một trận với Hải Tinh tộc đã hao tổn rất nhiều, uy lực

cũng đã hạ còn rất thấp, không cách nào chống cự lực lượng của Nguyên Anh

nữa nhưng nó vẫn có chút uy thế như trước, dư sức để chống cự một kích này.

Cho nên trong chớp mắt tiếp theo, một kích quỷ dị đến từ Tư Mã Như hạ

xuống lập tức đập vào lớp phòng hộ của Hứa Thanh.

Tựa như lấy trứng chọi đá, lớp phòng hộ phản chấn ra phía ngoài, khúc

xương cánh tay kia liền vang lên tiếng ken két …lập tức xuất hiện vết nứt.

Một tiếng hét thảm từ trong truyền ra, Hứa Thanh mạnh mẽ nâng tay phải

lên, trực tiếp trảo một cái chộp tới khúc xương trắng kia, sát hỏa trong cơ thể

ầm ầm bộc phát toàn lực luyện hóa.

Lập tức có rất nhiều hồn lực liền từ trên khúc xương cốt này tràn ra, dung

nhập vào trong cơ thể Hứa Thanh hình thành lực lượng mở ra pháp khiếu,

không ngừng trùng kích khiến cho đạo pháp khiếu thứ 91 của hắn trực tiếp mở

ra.

Dưới sự hấp thu của Hứa Thanh, Kim Ô cũng đến thôn phệ, cái bóng cũng

nhào tới, que sắt màu đen còn trực tiếp xuyên thấu đâm vào, tất cả đều đồng

thời hấp thu như cùng ăn một bữa tiệc.

Âm thanh thê lương từ bên trong khúc xương điên cuồng truyền ra, trong

nháy mắt tiếp theo khúc xương này liền trực tiếp tan vỡ hóa thành tro bụi, mà

trong cơ thể thứ Hứa Thanh, đạo pháp khiếu thứ 92 cũng thuận lợi mở ra!

Sau đó hắn chợt cúi đầu nhìn những tro bụi xương cốt tứ tán phía dưới, trên

đám tro bụi này đã không còn chấn động, nhưng vẫn tồn tại một đám thần niệm.

Đám thần niệm này nhanh chóng hội tụ, lại biến thành Tư Mã Như một thân

bạch y như lúc đầu, chỉ là lúc này ả hơi mờ nhạt và gần như sắp trong suốt, rồi

cũng đoan nhanh chóng biến mất.

Ả nhìn chằm chằm Hứa Thanh, trong mắt lộ ra ánh sáng thâm sâu còn có cả

kinh hãi.

"Kim Ô Luyện Vạn Linh của ngươi không giống tầm thường, không giống

với miêu tả của tông môn!"

"Những tu sĩ Liên Minh Bảy Tông tới nơi này đều đã bị ngươi lừa, ngươi

không phải là hai đoàn mệnh hỏa, mà là ba đoàn!"

"Mà pháp khiếu của ngươi càng nhìn mà rợn cả người, mỗi một cái đều đạt

đến phạm vi tới 500 trượng!"

"Chiến lực của ngươi càng không phải bốn đoàn mệnh hỏa, mà đã đạt đến

gần vô hạn năm đoàn mệnh hỏa!"

"Nếu như ngày sau ngươi mở ra bốn đoàn mệnh hỏa, trừ việc không có

mệnh đăng, ngươi chính là Thánh Quân Tử thứ hai!!"

"Ngươi rất biết che giấu, ngươi mới là... thiên kiêu đệ nhất thế hệ này của

Thất Huyết Đồng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.