Quang Âm Chi Ngoại

Chương 552: Ván cờ Vọng Cổ (1)



"Hứa Thanh, đây là đạo quán của Đại Diễn Đạo Cung, cũng là khu vực của

Đại Diễn Đạo Cung, ngươi tới này có chuyện gì!" Thanh niên mặc đạo bào mây

ngũ sắc nghe vậy thì hô hấp lập tức càng trở nên nhanh hơn, sắc mặt cũng biến

thành âm trầm khẽ quát một tiếng.

Trên thực tế sau khi Dạ Cưu bị diệt đêm qua, Hứa Thanh dùng Thiên Đao

chém giết tên Dạ Cưu ba đoàn mệnh hỏa mặc hắc bào, sau đó còn trấn áp đệ tử

của Lăng Vân Kiếm tông thì gã đã ý thức được sự tình không ổn.

Bởi vì người từng có giao dịch với Dạ Cưu, vô luận nhìn như thế nào thì tựa

hồ cũng chỉ còn lại có một mình gã.

Cho nên gã vô cùng căng thẳng, lập tức gửi lời mời cho đạo hữu Linh Hà

Cốc và Thiên Giám Bảo tông tới đạo quán của mình để phòng ngừa vạn nhất.

Mắt thấy Hứa Thanh đã đến, thậm chí vừa mở miệng liền hô lên tên của

mình, tâm thần của Chu Khải Phàm không khỏi sầm xuống.

Hứa Thanh nhìn qua người trước mắt, sau đó nhớ lại hình dáng đối phương

ở trong hồ sơ, bởi vì người này ngày thường điệu thấp, ngoại trừ khiêu chiến đệ

tứ phong thì rất ít ra ngoài, cho nên ảnh lưu trữ của gã cũng không có nhiều.

Sau khi so sánh, Hứa Thanh gật đầu.

"Tiếp nhận mệnh lệnh của tông môn, bắt Chu Khải Phàm đã giao dịch cùng

Dạ Cưu." Nói xong Hứa Thanh đi về phía trước một bước, tốc độ cực nhanh

hầu như nháy mắt liền tới gần, tay phải giơ lên trực tiếp chộp tới phía Chu Khải

Phàm.

Trong mắt Chu Khải Phàm lóe lên hàn mang, ngoài thân thể oanh một tiếng

rặng mây đỏ trên áo bào lập tức bộc phát, trực tiếp hình thành từng đạo ánh

sáng đỏ trước mặt rồi nhanh chóng tạo thành một cái trận pháp, hung hăng trấn

về phía Hứa Thanh lao đến, gã cũng đồng thời rút lui và trong miệng cũng

truyền ra tiếng gầm nhẹ.

"Trương hộ pháp và hai vị đạo hữu, kính xin giúp ta!"

Hầu như ngay khi gã mở miệng, tay phải Hứa Thanh đã lập tức đụng vào

trận pháp như rặng mây đỏ, một tiếng vang thật lớn vang ra, Kim Ô sau lưng

Hứa Thanh biến ra chợt xông lên, trận pháp kia trực tiếp tan vỡ và toàn bộ rặng

mây đỏ bị Kim Ô hút vào trong miệng.

Vẻ mặt của hộ pháp sau lưng Chu Khải Phàm lộ ra vẻ do dự, sau đó thở dài

cất bước đi ra, nhưng theo Hứa Thanh phất tay thì trận pháp tông môn lập tức

áp đến, thân ảnh kia không có bất kỳ sức chống cự nào, nhanh chóng theo lực

lượng trận pháp lui lại, cho đến khi thối lui ra khỏi rất xa.

Người hộ pháp này không muốn giống như tên hộ pháp của Liệp Dị Môn, bị

đuổi ra ngoài khó coi như vậy, mà chuyện hôm nay tự nhiên lão cũng nhìn ra

gọn nguồn, đây là Thất Huyết Đồng muốn bắt người nên có ngăn cản cũng vô

dụng.

Huống chi cho dù lão bị xua đuổi thì thứ mất chính là thể diện của mình, mà

Chu Khải Phàm bị bắt lại không hề có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị trấn

áp một chút mà thôi, lão cần gì phải đi liều tính mạng trong khi không có hiệu

quả.

Cho nên giờ phút này mượn nhờ trận pháp của Thất Huyết Đồng, lão cũng

thuận theo đó mà lui lại.

Mà hai vị thiên kiêu của Linh Hà Cốc và Thiên Giám Bảo tông sau khi liếc

mắt nhìn Hứa Thanh cũng tự mình lui ra phía sau, không hề tương trợ cho Chu

Khải Phàm.

Bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải hỗ trợ, Liên Minh Bảy Tông chỉ là liên

minh, không phải một tông.

Vả lại bọn họ cũng đều nhìn ra quyết tâm của Hứa Thanh khi đến, coi như là

bọn họ ra tay tương trợ cũng đều vô ích, nếu đã như thế hà tất cần phải trở mặt

cùng Hứa Thanh.

Dẫu sao bọn họ tự mình đến thì coi như cũng đã cấp cho Chu Khải Phàm thể

diện rồi, mọi người đều không phải là bằng hữu chi giao, trợ giúp không sai biệt

lắm là được rồi.

Mà bây giờ Hứa Thanh lại giống như mặt trời mới mọc vậy, tương lai và

tiền đồ của hắn vô hạn lượng, với cả mâu thuẫn giữa tông môn và cá nhân lại

không hề liên quan với nhau, nếu như có thể kết một cái thiện duyên cùng với

Hứa Thanh thì dĩ nhiên mới là có lợi nhất.

Vì vậy trong khi lui ra phía sau, hai người liền hơi chắp tay với Hứa Thanh,

bày ra giới hạn cùng với Chu Khải Phàm.

Mắt thấy tình hình như thế thì sắc mặt Chu Khải Phàm lập tức biến hóa,

nhưng gã cũng không hề nhiều lời.

Tất cả những điều này cũng đã nằm trong dự liệu của gã, trên thực tế khi gọi

hai người này tới gã cũng đã tính trước, nếu như bọn họ có thể ra tay trợ giúp là

tốt nhất, nếu như không ra tay cũng coi như đã đạt được mục đích của gã rồi,

bởi vì gã hy vọng có nhiều người có thể chứng kiến việc mình bị bắt.

Như vậy sau khi gã bị giam giữ, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Mà khi có nhiều người như vậy nhìn, thể diện của tông môn tất nhiên sẽ bị

tổn hại.

Kể từ đó tông môn bị mất thể diện cũng sẽ tức giận, cao tầng cũng sẽ phản

ứng nhanh hơn một chút, từ đó gã cũng sẽ được trả tự do nhanh hơn.

Mọi người đều có tâm tư riêng, thời khắc đều cân nhắc cho bản thân, lúc

này Hứa Thanh bước ra bước thứ hai, theo Kim Ô biến ảo thì hắn lập tức đến

trước mặt Chu Khải Phàm, trong khi mắt Chu Khải Phàm tràn ngập tức giận,

Hứa Thanh giơ tay phải lên vừa muốn trấn áp.

"Ta đi với ngươi!" Chu Khải Phàm lớn tiếng mở miệng.

Gã cảm thấy làm nền như vậy đã đủ rồi, không cần thiết bị đối phương trực

tiếp nện xuống mặt đất cho bầm dập, sau đó giống như một con chó chết bị đối

phương bắt đi, như vậy quả thật xấu hổ chết người ta rồi, nhưng gã cũng không

thể để đối phương vừa đến thì mình liền trực tiếp ngoan ngoãn đi theo.

Hứa Thanh nhướn lông mi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.