Quang Âm Chi Ngoại

Chương 563: Quấy rầy (1)



"Ngô Kiếm Vu?" Hứa Thanh ngồi xổm trên một tán cây, trong mắt lóe lên

tia sáng.

Tên Ngô Kiếm Vu này ban đầu đã trêu chọc hắn ở trên biển cấm, nhưng về

sau khi đối phương nhìn thấy hắn thì hình như rất sợ hãi, đã không còn năng lực

uy hiếp nữa, với cả lúc trước đối phương còn giúp hắn thanh toán phí tổn chém

giết tùy tùng.

Cho nên sau khi Hứa Thanh suy nghĩ một chút thì không tính đi tìm y, hắn

chuẩn bị đi đến chỗ phế tích của đạo miếu Thái Thương, nhưng vẫn thuận

miệng hỏi một câu.

"Hắn đang làm gì đó?"

Cái bóng lập tức tràn lan ra trên mặt đất, không ngừng biến hóa bộ dạng,

hình như thông qua ánh mắt rồi tả cảnh quá mức phức tạp với nó, thế cho nên

nó đã dùng bản thân, sau khi biến ảo nhiều lần, thậm chí còn không tiếc phân

liệt, đã thể hiện ra cảnh tượng ở bên kia ra cho Hứa Thanh xem.

Trong tấm hình, cái bóng phân ra hơn 10 nhánh, hóa thành bộ dáng các

hung thú khác biệt, mà từng con hung thú đều có một điểm giống nhau, đó

chính là cái bụng nhô lên thật cao.

Đồng thời cái bóng cũng hiện ra hình ảnh Ngô Kiếm Vu đang bước tới, đối

phương đi tới rồi ngồi ở bên người một con hung thú, toàn tâm toàn ý vuốt bụng

của đối phương.

Một màn này khiến cho Hứa Thanh vốn không có nhiều lòng hiếu kỳ cũng

phải sững sờ, trong đầu lộ ra nghi ngờ, mà lão tổ Kim Cương Tông ở một bên

cũng phải hít vào một hơi.

"Tình huống này là như thế nào, kẻ đần kia đang làm gì thế? Bụng những

con thú vật này làm sao đều to lên rồi, mang thai?" Nói đến đây hồn thể của lão

tổ Kim Cương Tông cũng chấn động một cái, thần sắc lộ ra không cách nào tin.

"Chủ tử, nếu không chúng ta đi tới xem thử? Ta nghĩ rằng kẻ đần này hẳn là

đã làm ra đại sự!!"

Hứa Thanh trầm mặc, ban đầu hắn vốn không phải là một người hiếu kỳ, thế

nhưng cảnh tượng này quá mức quỷ dị rồi, hắn dự định đi tới nhìn tận mắt xem

sao, vì vậy liền mở miệng phân phó.

"Dẫn đường."

Cái bóng lập tức hưng phấn, nhanh chóng chỉ dẫn.

Hứa Thanh khẽ nhoáng một cái, theo phương hướng mà cái bóng dẫn dắt,

thân thể lập tức tan biến ở trong rừng.

Không lâu sau, Hứa Thanh nhìn thấy một ngọn núi.

Ngọn núi này là một nhánh của sơn mạch Chân Lý lan tràn tới trong Hoàng

Cấm.

Hứa Thanh quét mắt nhìn qua, lập tức nhảy lên bên trên ngọn núi này, rất

nhanh trên một mặt khác của ngọn núi, hắn thấy được một khe hở được ẩn nấp

trong cỏ cây bên trong thân núi.

Khe hở dài hơn một trượng, là do thiên nhiên hình thành và vị trí rất là bí

ẩn.

Nếu không phải cái bóng dẫn đường, Hứa Thanh cũng rất khó phát hiện

được cái khe hở này.

Lúc này đứng trước khe hở, thần sắc Hứa Thanh có chút kinh ngạc, vị trí

này rất ẩn nấp đủ để nói rõ Ngô Kiếm Vu rất cẩn thận, vì vậy hắn hơi trầm

ngâm, sau đó mang theo đề phòng, thân thể hơi lóe lên lập tức chui vào trong

cái khe hở này, dựa theo cái bóng chỉ dẫn nhanh chóng đi về phía trước.

Cái khe hở này sâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hứa Thanh, mà

theo hắn đi tới phía trước, nơi này dần dần đã có thêm cảm giác ẩm ướt, dường

như cái khe này xuyên qua cả thân núi và mặt đất, đi thông tới cả sông ngầm

dưới mặt đất.

Đồng thời bên trong còn phân ra rất nhiều lối rẽ giống như một cái mê cung

vậy, nếu không phải cái bóng có phương hướng chuẩn xác, cho dù Hứa Thanh

đi vào cũng rất khó tìm được con đường chính xác.

Cứ như vậy, sau một lát Hứa Thanh đã đi đến nơi cuối cùng của cái khe hở

này.

Điểm cuối của nơi này thình lình tồn tại một cái hang đá thật lớn dưới mặt

đất, một con dơi đang nằm ở một bên hang đá để quan sát hết thảy mọi thứ bên

trong.

Con dơi này, chính là con thú bị ảnh nhãn của cái bóng ký sinh.

Hứa Thanh tới gần biên giới, cúi đầu đưa mắt đảo qua hang đá phía dưới,

thần sắc lập tức vô cùng cổ quái.

Bên trong hang đó, có hơn hai mươi con hung thú.

Những con hung thú này có sói có hổ, còn có rất nhiều con có hình thù kỳ

quái, giờ phút này tất cả đều đã bị chế phục và phong ấn nằm ở trên đất, bụng

của chúng đều nhô lên thật cao tựa như đang dưỡng thai.

Trừ thứ này ra, giữa hang đá còn có một cái ao bị đào ra.

Bên trong cái ao có rất nhiều nước thuốc, từ bên trên còn tản ra từng trận

mùi thuốc.

Mà Ngô Kiếm Vu mặt mũi bầm dập đang ngồi xổm bên cạnh cái dược trì

này, y lấy bát đá múc nước thuốc ra sau đó đi đến bên người một con cự hùng

bụng lớn, rất cẩn thận mớm thuốc cho nó uống.

Vẻ mặt của con cự hùng này lập tức hoảng sợ, muốn vùng vẫy cự tuyệt

nhưng vô ích, cả thân thể của nó đều bị phong ấn đã mất đi hết thảy lực phản

kháng, ngay cả đứng dậy cũng không làm được.

Mà vẻ mặt của Ngô Kiếm Vu lại vô cùng điềm đạm, vừa mớm thuốc còn

vừa vuốt bụng cự hùng, nhẹ giọng thì thào.

"Có chút phản ứng là rất bình thường, ngươi ráng nhịn một chút rồi mau

sinh ra tiểu bảo bối, nửa đời sau của ta toàn bộ đều nhờ vào ngươi nha."

"Một khi tiểu bảo bối sinh ra rồi thì ta sẽ lợi hại, đến lúc đó ta nhất định phải

cho tên Thánh Quân Tử biết rõ, ai mới thật sự là thiên kiêu!"

"Thiên kiêu muôn đời là người phương nào, Ngô Kiếm Vu ta Duy Ngã Độc

Tôn!"

Ngô Kiếm Vu cực kỳ phẫn nộ, biểu cảm của y lúc này giống như đã hù dọa

cự hùng bên cạnh khiến nó vùng vẫy kịch liệt hơn, Ngô Kiếm Vu vội vàng nhẹ

nhàng vuốt ve nó, hết sức làm cho giọng nói của mình nhu hòa lại, giọng nói ấm

áp nhỏ nhẹ.

"Ngoan, không nên loạn động, thời điểm này cần an tâm dưỡng thai, chỉ cần

thuận lợi sinh ra tiểu bảo bối, ngươi liền lập nhiều đại công rồi, ta sẽ đối xử thật

tốt với ngươi."

Một màn này, khiến cho ánh mắt Hứa Thanh trợn to.

Mà toàn thân của lão tổ Kim Cương Tông bên cạnh cũng giật mình một cái,

nhanh chóng lấy ra ngọc giản bắt đầu lưu lại ảnh, nhưng có lẽ do quá mức kinh

ngạc, cho nên lúc lưu lại ảnh lão tổ Kim Cương Tông đã phát ra một chút âm

thanh.

Cho nên trong nháy mắt tiếp theo, Ngô Kiếm Vu bên trong hang đá lập tức

có phát hiện, y chợt ngẩng đầu trong thần sắc lộ ra tia vòng hung tàn.

"Thiên Địa Huyền Hoàng là nhà của ta, ta la lên liền không có chỗ ẩn tàng!"

Trong lúc nói lời này, Ngô Kiếm Vu liền nhảy dựng lên, nhưng trong nháy

mắt tiếp theo y liền thấy được Hứa Thanh, trên mặt của y vẫn còn đang lưu lại

vẻ chấn động.

"Hứa Thanh?"

Tâm thần Ngô Kiếm Vu chấn động và có chút mờ mịt, y ẩn tàng sâu như

vậy, làm sao đối phương có thể tìm tới chứ, nhưng rất nhanh y liền kịp phản

ứng, quét mắt nhìn những con hung thú bụng lớn phía dưới, lại chú ý tới biểu

cảm của Hứa Thanh rồi lập tức hít vào một hơi.

"Hứa Thanh, ngươi đã hiểu lầm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.