Quang Âm Chi Ngoại
Việc mệnh đăng xuất hiện quá mức trọng đại, gã không cho phép việc này
truyền ra.
Bởi vì mệnh đăng của Hứa Thanh đã được gã coi thành vật của chính mình
rồi, vừa nghĩ tới mình có thể lấy được hai ngọn mệnh đăng, chiến lực tăng lên
tới bảy đoàn mệnh hỏa, là một cấp độ không cách nào tưởng tượng, nội tâm của
gã liền tràn ngập phấn khởi.
Nhất là gã biết rõ, đối với Thiên Cung của tu sĩ Kim Đan mà nói, ý nghĩa
của mệnh đăng lại càng lớn hơn nữa, một ngọn mệnh đăng liền có thể khiến cho
tu sĩ Kim Đan trực tiếp mở ra một tòa Thiên Cung ẩn giấu ở trong sương mù
sinh mệnh!
Hai ngọn, chính là hai tòa!
Cho nên, lúc này gã thậm chí không hề triệu hồi người vệ đạo đã đi ra ngoài
về.
Gã lo lắng ba người kia cũng sẽ nhịn không được mà nổi lên tham niệm, dẫu
sao cái mệnh đăng nhỏ của gã và mệnh đăng của Hứa Thanh là không giống
nhau!
Sở dĩ gã dám lộ ra mệnh đăng như thế, là bởi vì không có người nào có thể
cướp nó đi, ít nhất ở bên trong Nghênh Hoàng Châu sẽ hiếm có ai, với cả gã chỉ
có quyền sử dụng cái mệnh đăng này chứ nó không phải chân chính thuộc về
gã. Nhưng giờ phút này gã cảm nhận được, cái mệnh đăng của Hứa Thanh hoàn
toàn không giống như vậy!
"Cái mệnh đăng này vậy mà hoàn toàn thuộc về hắn!! Hắn làm sao dám!"
"Thất Huyết Đồng, đệ nhất thiên kiêu …ẩn tàng thật sâu!"
Trong mắt Thánh Quân Tử lần đầu lộ ra ánh sáng tham lam nồng đậm, mở
miệng cười ha hả.
"Không ngờ, cơ duyên của ta rõ ràng lại ở chỗ này, Hứa Thanh, mệnh đăng
của ta lại ở trên người ngươi!"
Trong lúc nói lời này toàn thân Thánh Quân Tử tràn ra kim quang vạn
trượng, Diệt Mông phía sau từ trong kim quang cũng hoàn toàn huyễn hóa ra
toàn bộ thân hình của mình.
Thân hình nó lớn tới 100 trượng, thân thể màu xanh và cái đuôi màu đỏ, cái
miệng rộng thật dài đồng thời bụng rất lớn, thoạt nhìn vô cùng xấu xí và vô
cùng quái dị.
Ngay sau khi xuất hiện, con quái điểu Diệt Mông liền ngửa mặt lên trời thét
dài Hi..i...iiii một tiếng, ánh mắt hung tàn nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng nheo mắt lại và hỏa diễm màu đen sau lưng bộc phát ngập
trời khuếch tán bốn phương, phía sau lưng hắn thì Kim Ô cũng đồng thời huyễn
hóa ra ngoài, đuôi lửa tung bay khiến bát phương rung chuyển.
Trong nháy mắt tiếp theo trong mắt Hứa Thanh tràn ngập sát cơ, xông lên
phía trước.
Thần sắc của Thánh Quân Tử mang theo tham lam, cũng tương tự phóng
tới.
Trong chớp mắt Hứa Thanh và Thánh Quân Tử đụng chạm với nhau ngay ở
trên không trung, lần này so với lần trước rõ ràng còn kịch liệt hơn rất nhiều.
Lúc trước hai người ra tay chỉ dùng sức mạnh, tốc độ và phòng hộ để đối
kháng, không sử dụng pháp thuật nhiều lắm, công pháp Hoàng cấp cũng không
có sử dụng, cả hai đều đang quan sát nhược điểm của đối phương.
Giờ phút này đã giao phong đến hồi gay cấn, song phương không còn dò xét
nhau nữa, vừa ra tay chính là sát chiêu.
Công pháp Hoàng cấp của Thánh Quân Tử là Diệt Mông Thôn Thiên Quyết,
Diệt Mông hung ác cắn nuốt về phía Kim Ô.
Hứa Thanh cũng triển khai Kim Ô Luyện Vạn Linh, Kim Ô gáy Hi..i...iiii
một tiếng, trong âm thanh lộ ra ý vô cùng hung ác, cũng hung hăng hút ngược
về phía Diệt Mông.
Xa xa nhìn qua, Diệt Mông tràn ra kim quang còn Kim Ô biến ra hắc hỏa,
một con nuốt còn một con hút, một con thu còn một con luyện, thanh thế vô
cùng to lớn khiến cho gió giục mây vần.
Hứa Thanh và Thánh Quân Tử cũng tương tự như thế, hai người không
ngừng giao thoa với nhau ở giữa không trung, ngươi tới ta đi, khi thì Hứa Thanh
bị đánh bay ra đập vào trên mặt đất, mặt đất nứt vỡ, nhưng hắn lại lập tức lao ra
tái chiến.
Khi thì Thánh Quân Tử bị đánh ra thật xa, đâm vào khắp mọi kiến trúc
chung quanh đổ sụp, tiếng nổ vang lên, đồng một dạng chỉ vừa đập xuống gã lại
liền lao ra.
Vì vậy theo hai người giao chiến, cả bầu trời nơi này cũng trở nên vặn vẹo,
đại địa toái nứt, mắt thấy cả hai đều không thể làm đối phương tổn thương, bọn
họ đồng thời lấy ra mệnh đăng của bản thân hình thành hư ảnh cái ô.
Cái ô của Hứa Thanh tràn ra hắc hỏa màu đen mang theo uy áp kinh khủng,
mà cái ô bảy màu của Thánh Quân Tử tràn ra lưu quang cũng hình thành một
luồng lực lượng khó lường, cả hai trấn áp lẫn nhau, từng trận cuồng bạo nổ
vang dấy lên, vậy mà vẫn không chia trên dưới.
Cho đến một lát sau, theo trong mắt cả hai lộ ra sự hung tàn, cả hai đồng
loạt kích phát lực lượng mệnh đăng và công pháp Hoàng cấp của riêng mình,
hung hăng đánh vào trên người đối phương.
Trong nháy mắt tiếp theo hai người đều tự phun ra máu tươi, thân thể đều
phải rút lui, lấy đạo miếu làm tâm điểm mỗi người đều bị đánh lùi ra 100
trượng, lẫn nhau đứng ở trên trời tựa như phân cả bầu trời ra thành hai!
Một bên Thánh Quân Tử toàn thân mặc đạo bào màu vàng, kim quang thành
biển ánh sáng chiếu rọi đại địa bốn phía, đỉnh đầu là một cái ô bảy màu tràn ra
lưu quang soi rọi bốn phương, Diệt Mông phía sau cũng gào thét dữ tợn giống
như muốn thôn thiên, hơn nữa tướng mạo của Thánh Quân Tử còn rất phi phàm,
khiến cho gã lúc này giống như một vị thiếu niên Chúa Tể phủ xuống thế gian
vậy.
Không ai bì nổi!
Mà Hứa Thanh một bên toàn thân đạo bào màu tím, bốn phía là biển lửa
màu đen như đốt cháy cả bầu trời, đỉnh đầu là một cái ô màu đen dày đặc cảm
giác quỷ dị, hỏa diễm chảy xuôi xuống dưới, Kim Ô cánh phía sau giương cánh
và đôi mắt của nó vô cùng hung tàn giống như muốn luyện cả thế giới, đuôi lửa
của nó cũng đang chảy xuôi khắp toàn thân Hứa Thanh, khiến cho hắn như
được phủ thêm một kiện Đế bào!
Hơn nữa khuôn mặt của Hứa Thanh cũng vô cùng tuyệt thế, khiến hắn nhìn
như một thiếu niên Cổ Hoàng đi vào nhân gian.
Thiên cổ tuyệt trần!
Thánh Quân Tử nhìn chằm chằm Hứa Thanh, trong mắt lộ ra tia sáng mãnh
liệt và trong lòng tràn đầy sát cơ, nhưng gã cũng không thể không thừa nhận
rằng Hứa Thanh đích xác rất mạnh. Xưng hắn một tiếng tư chất Cổ Hoàng cũng
không sai.
Thậm chí nếu đặt ở trong tiểu thế giới của những thế lực trong đại lục Vọng
Cổ kia, chiến lực như vậy đã có thể đánh một trận cùng tu sĩ Nguyên Anh trong
tiểu thế giới.
Cấp độ của thế giới Vọng Cổ cực cao, căn cứ gã phán đoán từ trong sách cổ,
ở vòng ngoài của đại lục Vọng Cổ, trên thực tế thì trước khi nửa khuôn mặt tàn
phế của Thần Linh chưa đến, đại lục Vong Cổ tồn tại hàng ngàn hàng vạn …vô
số tiểu thế giới.
Mà tu sĩ trong những tiểu thế giới này vô cùng yếu đuối, Trúc Cơ đại viên
mãn cũng chỉ có chiến lực một đoàn mệnh hỏa mà thôi.
Căn bản là không cách nào so sánh cùng với đại lục Vọng Cổ, chênh lệch
như thế quá lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.