Quang Âm Chi Ngoại
Cánh cửa gỗ cổ xưa này mang theo dấu vết năm tháng lưu lại, bên trên còn
lộ ra từng luồng khí tức tang thương, tựa như một lão nhân không biết đã trải
qua bao nhiêu thời gian, có thể nhìn thấu nhân tâm.
Cánh cửa gỗ màu đen còn ẩn chứa cả một loại cảm giác mục nát, tựa như
trong lòng lão nhân kia cũng vô cùng bất đắc dĩ với cái thế giới bi thảm này.
Cái cửa này, cho Hứa Thanh cảm giác…
Áp lực, quỷ dị, âm u.
Mà một khắc khi cái cửa màu đen này mở ra, Hứa Thanh rõ ràng có một loại
nhận thức, hắn cảm nhận được hết thảy bốn phía cũng trở nên an tĩnh lại, mọi
âm thanh lập tức biến mất.
Gió cũng bất động, mây mù cũng như vậy, ngay cả tim đập trong một cái
chớp mắt này cũng dường như đều định tĩnh lại, vạn vật cũng đều như thế, cũng
bao gồm cả thân hình của hắn đang gấp rút quay ngược lại và Thánh Quân Tử
đứng bên cạnh cái cánh cửa này.
Dường như luồng sức mạnh này quá mức mênh mông, quá mức kỳ dị, bất
luận là người sử dụng hay là người bị tác động đều không ngoại lệ, dưới luồng
sức mạnh to lớn này thì tất cả đều bị nó cướp đoạt hết thảy quyền hạn hoạt
động.
Hứa Thanh đã từng gặp phải cái cảm giác này, đó là vào bốn năm trước ở
trong cấm khu bên cạnh doanh địa thập hoang giả, trong chớp mắt khi tiếng ca
truyền đến, hắn thấy được đôi giày của nữ tử cùng với sương mù trong rừng …
từng bước từng bước đi tới gần.
Cảm thụ lúc đó của hắn chính là cảm thụ tựa như bây giờ, không thể động
đậy. Đồng thời theo cánh cửa này xuất hiện thì một cỗ cảm giác rét lạnh thấm
nhuần linh hồn, dường như có thể khiến người suy nghĩ của người khác phải
đóng băng cũng lập tức quét qua bốn phương.
Hô hấp của Hứa Thanh dừng lại, lông mi đã xuất hiện sương trắng và trên
tóc cũng đồng dạng như thế, thân thể từ trong tới ngoài bị cái lạnh cực hạn xâm
nhập toàn bộ, trong mắt của hắn thì trong khoảnh khắc một cái nháy mắt này …
hắn đã mất đi toàn bộ quyền khống chế cơ thể, linh hồn và vận mệnh …chỉ còn
lại cánh cửa kia đang chậm rãi mở ra.
Theo cánh cửa màu đen dần dần mở ra, âm thanh cọt kẹt..t..tttt chói tai cũng
theo đó vang lên.
Bên trong là một mảnh đen nhánh, hình như trong đó không có cái gì, duy
chỉ có cảm giác băng hàn càng lúc càng mãnh liệt hơn khuếch tán ra bốn phía,
thậm chí có thể thấy từng trận khí trắng mỏng manh từ bên trong cánh cửa lan
tràn ra phía ngoài.
Lúc này thần sắc của Thánh Quân Tử bên cánh cửa cũng vô cùng dữ tợn, sát
cơ trong mắt vô cùng mãnh liệt, cánh cửa này tên là cửa Huyền Linh Vĩnh Ý,
với gã mà nói cái này cũng là một món chí bảo, nhưng từ sau khi gã thu được
thì gã chỉ mới dùng qua một lần.
Bởi vì khi vận dụng món chí bảo này, song phương địch ta đều bị trấn áp,
cho nên sau lần thứ nhất sử dụng, gã thủy chung không dám tuỳ tiện sử dùng
món đồ này, quan trọng nhất là, sử dụng cánh cửa này cần tiêu hao linh hồn của
bản thân gã.
Mà lai lịch của cái cửa này cũng vô cùng quỷ dị và thần bí, sau khi mở ra
bên trong cửa sẽ xuất hiện cái gì đều không nhất định, cho nên lực sát thương
cũng bởi vì người khác mà thay đổi, tổ phụ của gã cũng đã từng báo cho gã biết
về điểm này.
Mà lần thứ nhất gã sử dụng, bên trong liền xuất hiện một cái đầu lưỡi hư
thối, cái này khiến cho gã cực kỳ buồn nôn, bởi vì tổ phụ đã từng nói qua, thứ
cánh cửa này sinh ra giống như là phản chiếu tâm linh của người bị tác động
phía trước.
Lúc này gã rất muốn biết, khi Hứa Thanh đối mặt với cánh cửa này, bên
trong cánh cửa sẽ xuất hiện cái gì.
"Tốt nhất là xuất hiện một đầu ác quỷ, một đầu ác quỷ khồng lồ và dữ tợn có
thể xé nát hắn!!"
Mà trong khi Thánh Quân Tử gào thét từ trong đáy lòng, bên trong cánh cửa
gỗ màu đen vô tận, trong nháy mắt màu đen vô tận bên trong đột nhiên biến
hóa, rõ ràng xuất hiện một đạo ánh sáng!
Đạo ánh sáng này ngay từ đầu còn rất yếu ớt, chỉ là một quang điểm nhỏ,
nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo đạo ánh sáng này liền không ngừng lan tràn
khuếch trương, cuối cùng rõ ràng hóa thành một biển ánh sáng rực rỡ vô cùng,
cực kỳ sáng ngời.
Biển ánh sáng từ bên trong cánh cửa bỗng nhiên bộc phát ra phía ngoài, hóa
thành vô số đạo ánh sáng hoàn toàn phóng xuất ra.
Những nơi ánh áng đi qua thì bầu trời màu đen ngoài cửa biến thành sáng
ngời, đại địa bốn phía cũng là như vậy, vô số cỏ cây cũng đều như thế, mà thân
ảnh Hứa Thanh ở trong một cái chớp mắt này, khi thân ảnh của hắn bị ánh sáng
sáng ngời bao phủ, bị một biển ánh sáng bao phủ.
Ở trong màn ánh sáng, toàn thân Hứa Thanh truyền đến đau nhức kịch liệt
không cách nào hình dung, tựa như toàn bộ người bị thiêu cháy vậy, làn da và
máu thịt cũng là như thế, mà lục phủ ngũ tạng lại càng là như vậy.
Biển ánh sáng này xuyên thấu thân thể của hắn, xuyên thấu qua linh hồn của
hắn, xuyên thấu hết thảy những nơi nó chiếu qua, loại đau đớn này vô cùng kinh
người khiến cho toàn thân Hứa Thanh bay lên khói xanh, tựa như sắp bị xóa đi.
Trong khi thân thể không cách nào thừa nhận, nhưng cũng bởi vì đạo ánh sáng
này xuất hiện, rốt cuộc thân thể của hắn cũng khôi phục được hoạt động bình
thường, hắn cũng lập tức rút lui.
Hắn toàn diện bộc phát tốc độ của mình, nhưng vẫn không cách nào ngăn
cản biển ánh sáng này thiêu cháy, dưới những đạo ánh sáng này thì hắn tựu như
đã biến thành đêm tối vậy.
Biển ánh sáng hóa thành quang minh, dưới quang minh thì đêm tối lập tức
bị xé nứt.
Da của Hứa Thanh bị đốt cháy biến thành đen nhánh, huyết nhục của hắn
mất đi hơi nước, tóc của hắn, lông mi của hắn… tất cả đã thành là tro bụi. Vô
luận là mệnh đăng hay là công pháp Hoàng cấp, giờ phút này tất cả đều đang
toàn lực chống cự với biển ánh sáng.
Đồng thời Hứa Thanh còn lấy ra một khối ngọc giản, nắm trong tay, nhưng
trong thần sắc chợt lộ ra một tia do dự, cuối cùng hắn vẫn không bóp nát khối
ngọc giản mà tăng tốc rút lui.
Mà trong khi Hứa Thanh bị thương, hắn đang do dự và muốn rút lui, Thánh
Quân Tử bên trên cánh cửa cũng chú ý tới một màn này thì trên mặt không có
mảy may vui sướng, ngược lại lộ ra vẻ mặt không cách nào tin, thậm chí trong
thần sắc còn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng, trong lòng còn dâng lên một cỗ
cảm giác hoang đường mãnh liệt.
"Ánh sáng?"
"Sau khi cửa Huyền Linh Vĩnh Ý mở ra, vậy mà phóng xuất ra ánh sáng!
“Điều này sao có thể, người này cũng giết chóc vô số tương tự như ta, đều
giẫm ở trên xương khô đi ra, thậm chí còn am hiểu tà độc, còn tu luyện công
pháp nuốt hồn tu sĩ khác, toàn thân còn tràn ra hắc hỏa và ngay cả mệnh đăng
cũng là màu đen, nói người này là ma đầu cũng không quá đáng, nhưng trong
lòng của hắn …lại là ánh sáng!!"
"Buồn cười, quá buồn cười, thật buồn cười!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.