Quang Âm Chi Ngoại
Mà Hứa Thanh ra tay lại hung tàn trước đó chưa từng có, vừa đến liền vung
một quyền tới, Thánh Quân Tử muốn tránh nhưng Hứa Thanh liền dùng đầu
hung hăng đập đến, âm thanh va chạm nổ vang và lần này Thánh Quân Tử
không dám đụng dầu với Hứa Thanh nữa, chỉ có thể rút lui.
Nhưng tốc độ Hứa Thanh không giảm, toàn lực ra tay thậm chí còn không
thèm né tránh, đại khai đại hợp. Lúc này Kim Ô cũng bộc phát điên cuồng luyện
hóa, hắc hỏa tràn ngập và mệnh đăng cũng lần lượt tràn ra quang mang trấn áp.
Mà mục tiêu xuống tay của Hứa Thanh không phải là cổ, mà chính là bụng.
Cổ là muốn đoạt mạng, còn bụng là muốn móc ra chiếc mệnh đăng kia.
Hứa Thanh có mệnh đăng, cho nên hắn biết rõ vị trí của mệnh đăng nằm ở
chỗ nào.
Trái tim Thánh Quân Tử càng lúc càng trở nên hoảng loạn, gã phát ra tiếng
gào thét thê lương, lấy ra rất nhiều đan dược bổ sung sinh cơ, trong mắt vừa có
hoảng sợ cũng có điên cuồng, nguy cơ sinh tử tràn ngập toàn thân, gã hiểu được
một trận chiến này, đúng là đang so xem ai có thể sống được lâu hơn.
Đã không có cách nào tránh đi mà chỉ có thể toàn lực ứng phó, vì vậy mắt
gã liền đỏ lên, trong khu vực bị phong bế, trong khi khí tức của độc cấm càng
lúc càng đậm, bắt đầu giao chiến sinh tử cùng với Hứa Thanh.
Âm thanh nổ tung không ngừng truyền ra, một lát sau…
Khóe miệng Hứa Thanh mang theo máu tươi, toàn thân đều đang hư thối
nhưng hắn vẫn tung quyền đánh về phía bụng Thánh Quân Tử như trước, mà
Thánh Quân Tử thì giơ tay lên chống cự sau đó liền bị đánh bay, toàn thân của
gã bây giờ đều đang nhỏ xuống những giọt nước hư thối, bộ dạng lúc này đã
hoàn toàn bị hủy, cả người giống như là một bức tượng đất.
Tình trạng vô cùng thê thảm.
(Bản dịch này được đăng d.uy nh_ất tại b_ach-ngo.c-sa.ch v.ip)
Mà sự hung tàn của Hứa Thanh cũng hoàn toàn bộc phát ở thời điểm này,
hắn lần nữa xông tới, nhấc đầu gối lên hung hăng thúc vào phần bụng của
Thánh Quân Tử. Thánh Quân Tử gào thét với thanh âm khàn khàn, lúc này gã
đã không phát ra được âm thanh nào nữa, giờ phút này lục phủ ngũ tạng của gã
đều đã hư thối, gã chỉ có thể giơ tay lên ngăn cản.
Nhưng trong nháy mắt tiêp theo, bởi vì tay phải của gã cũng đã bị hư thối
hơn phân nửa, sau khi đối kháng kịch liệt cùng Hứa Thanh, cánh tay phải kia
liền trực tiếp nổ tung tan nát, mà đầu gối Hứa Thanh cũng không chịu nổi dưới
sự ăn mòn trong này, cũng xuất hiện khe hở.
Nhưng Hứa Thanh không thèm để ý chút nào, sau khi nhào tới liền há cái
miệng rộng, hung ác cắn một cái tới cổ của Thánh Quân Tử.
Vẻ điên cuồng trong mắt Thánh Quân Tử đã bị cơn sợ hãi mãnh liệt thay
thế, gã cấp tốc lui về phía sau, nhưng sau khi lui lại mấy bước thì đùi phải của
gã lại bắt đầu hòa tan, thân thể không khỏi đổ qua một bên.
Hứa Thanh lần nữa phóng tới, hai người đánh nhau vô cùng cuồng dã.
Dưới kịch độc thì cả hai bọn họ đều đã vô cùng suy yếu, mà giao chiến đến
bây giờ, cả hai cũng đều đã dùng hết thủ đoạn ra rồi, đều đạt đến cực hạn của
mình.
Âm thanh oanh oanh không ngừng vang vọng, Thánh Quân Tử cũng đúng là
là một thiên kiêu, phối hợp với bí pháp và phối hợp với đan dược, còn phối hợp
đủ loại thủ đoạn vậy mà lại có thể ngạnh kháng trụ được thời gian một nén
nhang.
Nhưng đây đã là kia cực hạn, trong mắt của gã hiện ra vẻ tuyệt vọng, mặt
đất đều là máu thịt hư thối của bọn họ. Hứa Thanh cũng không chịu nổi, thoạt
nhìn cả người đã không còn hình người nữa.
Nhưng trong ánh mắt của Hứa Thanh vẫn còn tràn ngập vẻ hung hăng như
trước, hắn lần nữa xông lên, nắm lấy cơ hội lần nữa cắn tới cổ Thánh Quân Tử,
lần này Thánh Quân Tử đã bị cắn trúng, bị Hứa Thanh hung hăng xé xuống một
miếng.
Thánh Quân Tử lại phun ra ngụm máu tươi lớn và có vị hư thối, toàn thân
gã chấn động mãnh liệt, Diệt Mông biến ra muốn lao tới ngăn cản nhưng lại bị
ánh mắt hung hăng của Hứa Thanh quét tới. Diệt Mông bị Thánh Quân Tử ảnh
hưởng, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thanh cũng bị chấn động, Kim Ô
thừa cơ bộc phát, trong khi Diệt Mông kêu rên thì Kim Ô toàn lực hút tới.
Vẫn không kết thúc, Hứa Thanh thở hổn hển và hư thối cũng đã tràn ngập
đến lục phủ ngũ tạng của hắn, nhưng hắn vẫn gắng gượng tới gần Thánh Quân
Tử đang rút lui, tựa như một con sói hung hăng bất chấp, vừa tới Hứa Thanh
liền đấm một quyền vào trên bụng Thánh Quân Tử.
Trong miệng Thánh Quân Tử phát ra âm thanh thống khổ nhưng giọng đã
rất mơ hồ, gã vừa muốn lui về phía sau nhưng Hứa Thanh đã dùng đầu hung
hăng đập tới, trực tiếp đập vào trán Thánh Quân Tử.
Thánh Quân Tử rên lên và đầu Hứa Thanh cũng chảy máu, thân thể hắn tràn
ra cảm giác vô cùng suy yếu. Nhưng lần này khi Thánh Quân Tử suy yếu đến
tận bây giờ, tay phải của Hứa Thanh rốt cuộc đã tìm được cơ hội.
Hắn toàn lực đâm tới một nhát, cánh tay liền xuyên thấu bụng của Thánh
Quân Tử!
Sau khi xâm nhập vào trong cơ thể của Thánh Quân Tử, cánh tay của hắn
lập tức bắt được một cái pháp khiếu, sau đó chợt tìm kiếm, xuyên thẳng đến
thức hải tìm tòi một vật có hình dáng cái đèn.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ kích động, trong khi Thánh Quân Tử kêu gào
thê lương thảm thiết, bàn tay của hắn túm lấy mệnh đăng …hung hăng kéo một
cái ra phía ngoài!
Hung tàn đến mức tột cùng.
Máu tươi phun ra phía trước rất nhiều, năm ngón tay của Hứa Thanh đã có
hai ngón bị hòa tan mất, nhưng ba ngón còn lại vẫn nắm chặt lấy mệnh đăng rồi
trực tiếp kéo ra!
Ánh sáng bảy màu bỗng nhiên lập lòe trản ra từ trong tay Hứa Thanh, lan
tràn trong phong ấn huyết giới, đó là một chiếc đèn lưu ly bảy màu!!
Thân của chiếc đèn lưu ly này như là thủy tinh, bên trong trản ra ánh sáng
bảy màu chói mắt, bên trên còn mơ hồ huyễn hóa một cái ô bảy màu, lưu quang
như nước trông vô cùng đẹp mắt.
Chiếc đèn bị nhiễm máu tươi, bên trên còn tràn ngập từng trận khí tức cổ
xưa.
Dường như chiếc đèn này đã trải qua vô số năm tháng, đã trải qua muôn đời
tang thương.
Nhìn qua liền biết là vật phi phàm, mặt trên còn có vô số đường vân như ẩn
chứa pháp tắc thiên địa, những đường vân sắp xếp thành một cái bức vẽ hình
người, chỉ liếc mắt nhìn qua liền khiến cho tâm thần người khác nổ vang.
Mệnh đăng, bất kỳ một cái nào cũng đều là Chí Bảo!
"Hứa Thanh!!" Dù yết hầu đã bị ăn mòn, nhưng vào thời khắc này trong khi
kêu rên thê lương thảm thiết, Thánh Quân Tử vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa
Thanh, trong mắt lộ ra điên cuồng và cuồng loạn.
Cái loại cảm giác bị người ta mạnh mẽ cưỡng ép móc mệnh đăng ra từ trong
cơ thể thế này, khiến cho cả người của gã cũng trở nên điên cuồng đến cực hạn,
gã điên thật rồi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hàn mang trong mắt Hứa Thanh lóe lên,
năm ngón tay trái của Hứa Thanh cũng đã bị hòa tan, bàn tay lộ ra xương trắng
nhưng hắn không có chút do dự nào, dùng cánh tay chỉ còn xương trắng trực
tiếp đâm vào cổ Thánh Quân Tử!
Một nhát đâm này …xuyên thấu mà qua!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.