Quang Âm Chi Ngoại
Khu rừng bên trong Hoàng Cấm, Hứa Thanh dùng tốc độ tuyệt trần chạy
trốn, vận tốc bây giờ đã là cực hạn của hắn, chỉ là bên trong quá trình này toàn
thân hắn lúc nào cũng truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Đó là độc khí ăn mòn của độc cấm, chất độc này thời khắc khiến cho trong
ngoài thân thể của hắn đều trở nên hư thối, mặc dù kháng tính của hắn với độc
cấm đã tăng lên đáng kể, vượt xa lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng vừa nãy hắn đã ở
trong phong ấn huyết giới quá lâu.
Thời gian dài như vậy, thêm với hắn trước trước sau sau còn bị thương nặng,
khiến cho Hứa Thanh bây giờ đã đến trình độ dầu hết đèn tắt, thân thể vô cùng
suy yếu.
Cũng may có mệnh đăng vừa mới dung nhập, khiến cho trong cơ thể của
hắn có được lực lượng thiêu đốt năm đoàn mệnh hỏa, cũng giúp cho mệnh hỏa
trong cơ thể của hắn tỏa sáng tới trình độ trước đó chưa từng có, cũng cung cấp
cho hắn lực lượng bộc phát kinh người, thậm chí bởi vì thân thể tổn thương mà
ánh lửa bên trong thân thể của hắn còn tràn ra cả bên ngoài, chiếu rọi bốn
phương.
Từ xa nhìn lại cả người Hứa Thanh tựa như là một hỏa nhân, chi nhìn qua
liền thấy mà giật mình, mà trong khi Hứa Thanh vọt về phía trước, cái bóng
cũng đồng thời lộ ra ảnh nhãn, trong ảnh nhãn còn mang theo một tia tò mò
nhìn về Hứa Thanh, lập tức trong cơ thể Hứa Thanh liền ầm ầm dựng lên một
tia tử ý, một luồng trấn áp được hình thành trong nháy mắt, sau đó trực tiếp
chiếu vào trên người cái bóng.
Cái bóng lập tức kêu gào thảm thiết, vội vàng lộ ra vẻ nịnh nọt.
"Coi như ta có nhiều thương thế hơn nữa, vẫn có khí lực để trấn chết ngươi,
mặt khác...quý trọng những công lao mà ngươi đã lập ra." Hứa Thanh âm lãnh
mở miệng, cái bóng vội vàng lộ ra cảm xúc chấn động nhu thuận.
Trên thực tế, lần trước sau khi nhìn thấy Hứa Thanh bị thương nặng như thế
này thì nó đã từng sinh ra một tia ác niệm, nhưng nó thật sự đã bị Hứa Thanh
trấn áp tới sợ, giống như khi Hứa Thanh giao chiến với Thánh Quân Tử thì nó
cũng không dám không nghe lệnh, đi tới trong người Thánh Quân Tử lấp kín
pháp khiếu của gã, mà lúc này cũng không dám nhắm vào Hứa Thanh nữa.
Nhưng thật ra đó không phải là tính cách của nó, tất cả …đều bởi vì nó sợ
Hứa Thanh.
Mà nỗi sợ này, chính là mấu chốt để điều khiển cái bóng của Hứa Thanh,
cho nên vừa rồi khi đưa ảnh nhãn ra quan sát thì nó cũng không dám hiển lộ ra
ác niệm, mà giấu kín ở bên trong vẻ hiếu kỳ.
Nhưng nó cũng không ngờ, thế mà vẫn bị Hứa Thanh phát hiện được.
Mà lão tổ Kim Cương Tông trái lại lại hiểu chuyện hơn rất nhiều, một mực
đi theo bên người Hứa Thanh với bộ dáng trung thành hộ chủ. Hứa Thanh nhìn
lướt qua liền khẽ gật đầu, sau đó điều khiển cái bóng bao phủ trên hai ngọn
mệnh đăng của mình, khiến cho hỏa diễm trong người không tản ra ngoài nữa.
Sau đó sắc mặt của hắn liền âm trầm nhìn về phía sau, hắn có thể cảm nhận
được ba thân ảnh sau lưng giống như giòi ẩn nấp ở trong tận xương tủy, gắt gao
truy kích chính mình, nếu không phải hắn có tốc độ của sáu đoàn mệnh hỏa thì
sợ là đã sớm bị bọn họ đuổi kịp.
"Nếu giờ phút này ta còn trong trạng thái bình thường, có lẽ cũng có thể
đánh một trận rồi!"
Hứa Thanh cúi đầu, cố nén từng trận cảm giác mê muội trong đầu và đau
nhức do thương thế trên người đưa tới, hắn cắn đầu lưỡi một cái, mượn nhờ đau
đớn khiến cho bản thân miễn cưỡng giữ vững tinh thần, bảo trì tốc độ cao nhất
mà lao về phía trước.
Toàn bộ độc của hắn đều đã được dùng hết ở trên người Thánh Quân Tử,
trận chiến này Hứa Thanh không có biện pháp lưu thủ đoạn lại, hắn phải toàn
lực ứng phó, tiểu hắc trùng cũng chỉ còn lại những con ăn Tiên Đống đang ngủ
say, những con khác đều đã chui vào trong cơ thể Thánh Quân Tử.
Lúc này còn cách hừng đông không xa, trong lúc bay nhanh Hứa Thanh lần
nữa cắn xuống đầu lưỡi, chớp mắt một cái liền phóng đi xa.
"Phải nghĩ biện pháp bỏ qua ba người vệ đạo sau lưng này, tranh thủ rời
khỏi Hoàng Cấm..."
"Mà thái độ của Thất Huyết Đồng cũng rất khó đoán, còn cần quan sát."
"Thật ra thì phương pháp tốt nhất không hẳn là rời khỏi Hoàng Cấm này, mà
sinh tồn ở trong đây cũng không khác bên ngoài nhiều lắm." Trong mắt Hứa
Thanh lộ ra vẻ suy tư, mặc dù đại giới của chuyện này không nhỏ, nhưng nghĩ
đến mệnh đăng mà mình thu được thì trong mắt Hứa Thanh liền lộ ra sự quyết
đoán.
Trong loạn thế tàn khốc này, tất cả đều phải liều mạng đi tranh đoạt.
Nghĩ tới đây Hứa Thanh liền cải biến phương hướng, bay thẳng đến chỗ sâu
trong Hoàng Cấm, trong đầu cũng hiện ra âm thanh mang theo khí thế thiên địa
tuyệt luân truyền đến từ chỗ sâu trong Hoàng Cấm trong một khắc sinh tử lúc
nãy.
"Có thể xóa đi ấn ký lưu trên mệnh đăng lưu ly bảy màu, là do tia khí tức
kia sao, hay là do nó cố ý làm ra?" Hứa Thanh nheo mắt lại, hắn không cho rằng
chuyện này chỉ là trùng hợp, đại khái là ý sau.
"Vì sao lại như thế?" Hứa Thanh nghĩ mãi mà không rõ, nhưng tốc độ của
hắn không có nửa điểm giảm bớt, mà trong khi bay về phía trước tay phải của
hắn cũng đồng thời giơ lên trảo một cái, một cọng dược thảo bên cạnh lập tức bị
hắn túm qua, hắn trực tiếp nuốt xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Thanh làm như thế, trên thực tế trên
đường bỏ chạy, hễ trông thấy dược thảo hữu dụng thì hắn đều làm như thế, mặc
kệ hiệu dụng bao nhiêu thì nuốt vào tổng thể vẫn có chút trợ giúp đối với
thương thế của hắn.
Chỉ là dược thảo không trải qua xử lý, khó có thể hoàn toàn phát huy dược
hiệu, thế nhưng cũng đỡ hơn so với không có, mặt khác Hứa Thanh cũng đã
kiểm tra bên trong túi trữ vật của mình, bên trong còn có một chút hắc đan.
"Ban đêm dị chất sẽ nồng đậm hơn, khi đó sử dụng hắc đan cũng càng tốt
hơn một chút."
Cho dù bản thân đang ở trong nguy cơ nhưng Hứa Thanh vẫn hít sâu một
hơi, khiến cho bản thân tỉnh táo hơn sau đó liền tính toán thời gian một cái,
muốn hoàn toàn khôi phục thương thế thì hắn cần phải mất năm ngày.
"Năm ngày, còn phải cân nhắc phản ứng của Lăng Vân Kiếm tông, cho nên
năm ngày quá lâu, nhiều nhất hai ngày ta nhất định phải đến chỗ sâu bên trong
Hoàng Cấm, còn phải bỏ qua ba người truy kích ở sau lưng." Hứa Thanh khẽ
nhoáng một cái đạp thân ở trên một tán cây, cảm thụ gió ở bốn phía một cái.
"Chỉ có thể tiếp tục dùng độc đan!"
Hứa Thanh cảm thụ thương thế trên người một chút, thầm than một tiếng rồi
trong mắt cũng đồng thời hiện lên vẻ tàn nhẫn, lần nữa lấy ra hộp nguyện vọng
trực tiếp mở ra, sau đó toàn diện bộc phát tốc độ, mượn nhờ sức gió khiến khí
tức của độc đan tản về phía sau lưng.
Giờ phút này ở trong rừng phía sau hắn, ba người vệ đạo của Thánh Quân
Tử mang theo sắc mặt âm trầm cấp tốc truy kích, trong lòng của bọn họ thì sát
cơ đối với Hứa Thanh đã mãnh liệt vô cùng, bởi vì Lăng Vân lão tổ đã nói rất rõ
ràng, Hứa Thanh không chết là ba người bọn họ sẽ chết.
Cho nên trong khi bọn họ truy kích thì sát ý tỏa ra vô cùng nồng đậm, đồng
thời trong lòng của bọn họ cũng đang vô cùng chấn động, Thánh Quân Tử vậy
mà lại bại bởi Hứa Thanh, còn bị đối phương cướp đi mệnh đăng, việc này quả
thực khiến cho bọn họ tới tận lúc này cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng
nổi.
Mà loại cảm giác này cũng làm cho bọn họ trong khi truy kích cũng phải
cẩn thận, thậm chí vừa bay nhanh còn vừa lấy ra pháp khí phòng hộ, cũng
không ngừng dùng phong thuật tản ra bốn phía.
"Tiểu tử này am hiểu dụng độc, chúng ta phải cẩn thận một chút!"
"Không sai, người này cực kỳ tà môn, không thể khinh thường." Ba người
nhìn nhau một cái, không hề lựa chọn chia ra mà tập trung ở cùng nhau.
Bọn họ không ngốc, dù là Hứa Thanh trọng thương, nhưng người có thể
xém chút nữa liền giết chết Thánh Quân Tử, dù hắn có bị thương thì bọn họ
cũng phải cẩn thận ứng đối, cho nên dù rất sốt ruột nhưng bọn họ cũng không
hề rối loạn tâm niệm và bảo trì sự tỉnh táo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.