Quang Âm Chi Ngoại
"Đây cũng là lý do tại sao mà lúc đó ta đã tiễn vị hồng nhan nhân ngư tộc
của mình xuống gặp tổ tiên ở trước mặt ngươi." Tam sư huynh cười tủm tỉm mở
miệng.
Đội trưởng ở bên cạnh nhìn một màn này liền cười nhạt, y biết lão Tam
không phải là loại người thích nói mấy câu vô dụng, điều này cho thấy lão Tam
rõ ràng đang có ý muốn hòa hoãn quan hệ với Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng liếc mắt nhìn Tam sư huynh, trong đầu hiện ra một màn kia
ở trên bến cảng, đối phương thái độ ôn nhu mà …đạp vỡ đầu của nữ tử nhân
ngư tộc, lúc đó hắn đã cảm thấy người Tam sư huynh này rất nguy hiểm, giờ
phút này nhìn lại, mức độ nguy hiểm của Tam sư huynh vẫn còn tồn tại như cũ.
"Nhưng mà đánh một trận sinh tử chiến với ta, có lẽ ta vẫn có thể sống
được." Hứa Thanh cân nhắc trong lòng một phen, sau đó liền chắp tay cúi đầu.
"Lễ gặp mặt." Tam sư huynh vẫn giữ nụ cười như trước, giơ tay lên đưa ra
một xấp linh phiếu, kín đáo đưa cho Hứa Thanh sau đó nhẹ giọng mở miệng.
"Việc ngoài đảo Hải Tích hôm ấy, lúc đó ngươi vẫn chưa phải là sư đệ của
ta, cho nên ta liền đuổi theo vui đùa một chút, mong tiểu sư đệ bỏ qua cho, việc
này coi như tính ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Tam sư huynh.
Hôm ấy khi hắn bỏ chạy khỏi đảo Hải Tích đã bị rất nhiều đạo khí tức khóa
chặt truy sát, mặc dù từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy người kia là ai,
nhưng về sau hắn cũng mơ hồ cảm thấy thái độ của Tam sư huynh không đúng
lắm, cho nên đáy lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có một chút hoài nghi.
Giờ phút này đối phương trực tiếp thừa nhận, khiến cho Hứa Thanh cũng có
chút ngoài ý muốn, hắn liếc mắt nhìn quá xấp linh phiếu mà Tam sư huynh đưa
qua, chỗ đó khoảng 50 vạn linh thạch …tràn đầy thành ý, vì vậy liền gật đầu
nhận lấy.
Mắt thấy Hứa Thanh thu hồi linh thạch, nội tâm Tam sư huynh cũng nhẹ
nhàng thở ra, gã rất quý trọng bầu không khí trên đệ thất phong, quan trọng nhất
là, gã cảm thấy người tiểu sư đệ Hứa Thanh thuộc về loại ngươi nếu không
thanh toán hết một lần, vậy thì đối phương sẽ vô cùng hung ác, nhớ kỹ cả đời và
không chết không thôi.
Loại người như vậy …chính là loại mà gã không muốn trêu chọc vào nhất,
Tam sư huynh vừa muốn tiếp tục mở miệng nói thêm gì đó, nhưng vào lúc này
trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng gào thét phẫn nộ, khiến cho đất rung núi
chuyển, bầu trời cũng hình thành từng đợt sóng chấn động tản ra khắp bốn
phương.
"Huyết Luyện Tử, ngươi muốn chết!"
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời là từng đạo kiếm khí tung hoành, cả bầu trời như
muốn bị phân cách, từng đạo kiếm ảnh mang theo lực lượng toái diệt, chỉ vẻn
vẹn liếc mắt nhìn qua là Hứa Thanh đã cảm thấy hai mắt của mình đau đớn,
nhất là hắn còn thấy được trên bầu trời còn xuất hiện một cánh tay khô quen
thuộc.
Bàn tay trên cánh tay này giống như một bàn tay thần vậy, bên trong ẩn
chứa Thần Tính kinh khủng, chấn động từ bên trên còn có thể khiến cho pháp
tắc chung quanh cải biến, khiến cho bốn phía xung quanh xuất hiện một cái hư
ảnh mơ hồ, tựa như cả những vị Thánh hiền cũng đều biến ảo gia trì cho cánh
tay khô kia.
Giống như có thể hái ngôi sao, giống như có thể diệt thiên hủy địa, nó mang
theo khí thế xông thẳng lên trời cao, chụp về phía hư vô.
Tầng tầng hư vô vỡ vụn, bầu trời trực tiếp hóa thành một biển máu, nương
theo từng trận hư ảnh mơ hồ phủ xuống, từng âm thanh rủ rỉ truyền ra, hình
thành một luồng lực lượng trấn áp nhìn thấy mà giật mình.
Con ngươi Hứa Thanh co rụt lại, cùng lúc đó Huyết Luyện Tử trên bầu trời
đã hóa thành vô số huyết tuyến, khí tức từ trên những sợi huyết tuyến này cũng
đồng dạng vô cùng kinh người, từ trên tràn ra một loại cảm giác tà ác tuyệt thế,
như một hung ma bất tử bất diệt, cho dù Thánh hiền phủ xuống, dù biển kiếm
trấn áp, cũng không biết làm như thế nào đối phó với hung ma tà ác bậc này.
Tiếng cười kiệt kiệt vang vọng, vô số đạo huyết tuyến như từng con huyết
xà dữ tợn có thể nuốt núi phệ sông, những nơi bọn chúng đi qua thì kiếm khí
sụp đổ, kiếm ảnh phá toái, cuối cùng còn hình thành một con long xà đầu người
dữ tợn, hung hăng va chạm với cái tay khô kia.
Thiên địa lắc lư rung động, âm thanh như một đạo thiên lôi to lớn đánh
xuống vang lên, triệt vọng vân tiêu.
Cánh tay khô tan vỡ, thân thể Lăng Vân lão tổ rút lui, mà vô số đạo huyết
tuyến biến thành đầu người cũng lui ra phía sau, hóa thành thân ảnh Huyết
Luyện Tử, sát ý trong mắt tràn ngập và mở miệng cười ha hả.
"Lăng Vân lão đạo, ngươi sống hơn ta nghìn tuổi, bất quá cũng chỉ như
vậy."
"Tu sĩ hạ tông, cuối cùng vẫn sẽ bị trấn áp, Huyết Luyện Tử, lão phu cho
ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra Hứa Thanh và trả lại mệnh đăng, tuân theo
ý chỉ của Liên Minh Thất Tông, Thất Huyết Đồng của ngươi sẽ vẫn như lúc
trước, Liên Minh Thất Tông sẽ không can thiệp quá phận!"
Trong mắt Lăng Vân lão tổ tràn ngập hàn mang, lão giơ tay phải lên bấm
niệm pháp quyết chỉ về phía trước, huyết hải trên bầu trời lập tức nổ vang, trong
lúc mơ hồ lại có một hư ảnh cái cây máu hình thành ở bên trong.
Đây chính là hình chiếu pháp bảo Cấm Kỵ của Lăng Vân kiếm tông, mặc dù
không phải một kích chân chính, nhưng với quyền hạn của Lăng Vân lão tổ, uy
lực của lực lượng hình chiếu mà lão vận dụng cũng vẫn kinh người như cũ.
"Không can thiệp quá phận?" Huyết Luyện Tử cười to ha hả.
"Tông ta mấy ngàn năm qua, mỗi năm đều giao nộp sáu thành tiền lời lên
cho liên minh, mỗi một lần có đệ tử thiên kiêu đều sẽ bị các ngươi chiêu mộ đi
mất, hoặc là quy thuận, hoặc là bị các ngươi đưa đi vào hiểm địa."
"Công pháp tông ta đều là thứ hạ cấp mà tông môn các ngươi vứt xuống, lại
còn ẩn giấu chỗ thiếu hụt chí mạng, hễ tông ta thu hoạch công pháp mới cũng
đều bị các ngươi lấy đi!"
"Đại trận của tông ta, nhưng các ngươi lại có quyền hạn siêu việt hơn cả, hễ
là Phong chủ tông ta có một người làm các ngươi không vui, sẽ lập tức bị điều
chuyển thay thế, sinh tử không biết."
Theo Huyết Luyện Tử mở miệng, đệ tử thất phong của Thất Huyết Đồng
nhao nhao trầm mặc, hô hấp từng người trở nên dồn dập, trong mắt đều có một
tia quang mang lăng lệ ác liệt ngưng tụ.
Mắt thấy như thế, Lăng Vân lão tổ nhíu mày.
"Uống nước không quên người đào giếng, lúc Thất Huyết Đồng mới thành
lập, Liên Minh Thất Tông đã bỏ ra vốn liếng và cả đệ tử, mới có thể xây dựng
ra được nơi đây, mới có Thất Huyết Đồng các ngươi phát triển sau này, làm sao
hả, bây giờ đôi cánh cứng cáp rồi liền muốn vong ân phụ nghĩa hay sao!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.