Quang Âm Chi Ngoại
Giờ khắc này thân thể của Thất gia điên cuồng run rẩy, nhìn bóng đen đang
đi xa trên bầu trời, trong mắt đỏ thẫm và khí tức kinh thiên động địa tràn ra làm
bát phương vặn vẹo, thậm chí toàn bộ Thất Huyết Đồng cũng đều rung động,
nhưng lão lại không thể không đè nén xuống.
Bởi vì bây giờ lão không đi được, lão còn phải phối hợp cùng lão tổ trấn áp
pháp bảo Cấm Kỵ của Lăng Vân Kiếm tông, một khi bọn họ rời đi thì sẽ không
cách nào hoàn thành bước tiếp theo của kế hoạch, pháp bảo Cấm Kỵ bộc phát
cũng sẽ khiến cho tông môn tổn hại rất nặng.
Trong mắt Huyết Luyện Tử cũng mang theo bi thương cực hạn, quay đầu
gầm nhẹ một tiếng và tiếp tục toàn lực trấn áp pháp bảo Cấm Kỵ của Lăng Vân
Kiếm tông, mà các vị Phong chủ khác cũng đều đang run rẩy, bọn họ không
cách nào tin nhìn thi thể Lục gia hóa thành mây máu, cảm xúc bi ai đau khổ tràn
ngập trong tâm thần.
Toàn bộ những hộ pháp Kim Đan và đệ tử của các phong khác cũng đều trở
nên ảm đạm, nhất là mấy vị điện hạ của đệ lục phong, thân thể bọn họ càng run
rẩy, càng phát ra âm thanh gào thét tê tâm liệt phế.
Nhưng đều vô ích.
Mà những lão tổ của các tông khác, sau khi cảm thụ một màn này thì thần
sắc đều trở nên vô cùng ngưng trọng.
Mấy vị bên trong còn lập tức bấm niệm pháp quyết, khiến cho đại trận liên
minh hóa thành một màn phong tỏa, thậm chí trên bầu trời cũng huyễn hóa ra
gương mặt của Minh chủ, vẻ mặt âm trầm trước đó chưa từng có, sau khi nhìn
vào Thất Huyết Đồng, lại nhìn về phía thành trì của Lăng Vân Kiếm tông.
Ánh mắt của bọn họ, cũng đã rơi vào trên một cái nóc của một tòa lầu các
trong đó.
Trong lúc bầu trời vặn vẹo, ngoại trừ Huyết Luyện Tử, thân ảnh các lão tổ
của liên minh nhao nhao biến ảo, tất cả đồng thời tỏa ra uy áp, khóa chặt chỗ đó
lại.
Tại thời khắc này, khí tức sát phạt vô cùng mãnh liệt ập đến, khiến cho hư
vô khu vực bị bọn họ nhìn tới xuất hiện từng đạo khe hở, không gian chỗ đó
giống như tùy thời có thể sụp đổ.
Mà ở vị trí đó có một người mặc hắc bào, trên mặt đeo mặt nạ nửa khuôn
mặt Thần Linh, đang nằm ở trên nóc nhà, gối đầu trên hai cánh tay, ngẩng đầu
nhìn về phía phụ tử Thánh Quân Tử trên bầu trời.
Giờ phút này hư vô bên cạnh y bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, thân ảnh Dạ
Cưu lập tức lộ ra, lặng lẽ đứng ở một bên, tay phải..... Cầm theo một cái đầu
người còn đang rỉ máu.
Cho đến khi chết, đôi mắt của Lục gia vẫn đều mở to.
"Chủ nhân, đã tặng lễ gặp mặt cho Thất Huyết Đồng." Dạ Cưu cung kính
mở miệng, dù giờ phút này bị nhiều lão tổ của liên minh khóa chặt bốn phía,
phải chịu sát ý mãnh liệt và uy áp ngập trời, nhưng giọng nói của gã vẫn không
có cải biến chút nào, giống như không thèm để ý bên ngoài.
Trong mắt của gã, chỉ có chủ nhân đang nhìn lên bầu trời.
"Màn biểu diễn này, có chút bình thường." Giọng nói của thanh niên mang
theo một chút lạnh lùng, chậm rãi truyền ra.
"Vâng, chủ nhân, ta đi thu hồi mặt nạ?" Dạ Cưu thấp giọng mở miệng.
"Không cần, mặc dù màn biểu diễn bình thường, nhưng chung quy cũng đã
xem rồi."
Thanh niên ngồi dậy, nhìn về phía Thất Huyết Đồng, mỉm cười, sau đó đứng
lên.
"Xem biểu diễn xong rồi, vậy thì chúng ta đi thôi." Thanh niên nói xong thì
bước xuống lầu các, đi tới trên đầu đường.
Không gian bốn phía không ngừng tan vỡ, tất cả là do uy áp từ đông đảo ánh
mắt của các lão tổ của liên minh từ trên bầu trời dẫn đến, mặt đất cũng là như
thế, từng mảnh đất mất tự nhiên lõm vào, truyền ra âm thanh sụp lún.
Còn có sát ý hội tụ từ bát phương ảnh hưởng tới khí trời nơi đây, khiến cho
không trung hình thành những bông tuyết, từng đợt từng đợt tuyết hạ xuống.
Đồng thời trong thiên địa cũng tràn ngập lực lượng trấn áp, càng lúc càng
đậm, mơ hồ có thể khiến cho hết thảy hư vô ngưng kết, khiến người khác không
thể đi về phía trước.
Nhưng thanh niên mang theo mặt nạ kia vẫn bước đi vô cùng thong dong,
dù bị cường giả liên minh khóa chặt, dù bầu trời có Minh chủ tu vi Quy Hư đệ
nhị giai của liên minh, gã vẫn vô cùng nhẹ nhõm như cũ.
Dường như đối với gã mà nói, hết thảy những thứ này đều không có bất cứ ý
nghĩa gì, thiên địa này, nơi gã muốn đến thì người khác không ngăn được, lúc
gã muốn đi ra cũng sẽ tương tự như thế.
Phía sau là Dạ Cưu lặng lẽ đi theo, xách theo đầu người với máu tươi cũng
đã sắp chảy hết, chỉ thỉnh thoảng sẽ có một vài giọt rơi trên mặt đất, hóa thành
từng vết màu đỏ nhìn thấy mà giật mình.
Mà trong lúc không khí đang giương cung bạt kiếm, tên thanh niên áo đen
đeo mặt nạ nửa khuôn mặt Thần Linh đi ở phía trước, bỗng đi ngang qua một
quầy hàng bán kẹo hồ lô.
Những phàm nhân ở nơi này đã sớm được chuyển đi, nửa khu thành của
Lăng Vân kiếm tông đều là trống không, mà bọn họ di chuyển cũng rất vội
vàng, rất nhiều vật phẩm thường ngày vẫn còn tán lạc ở bốn phía.
Thanh niên đưa mắt nhìn quầy kẹo hồ lô, trong mắt lộ ra một tia nhớ lại, đi
đến cầm lên một cái.
"Đệ đệ thích ăn."
Kẹo hồ lô có màu đỏ, cùng một màu sắc những giọt máu tươi đang nhỏ
xuống từ đầu lâu của Lục gia trong tay Dạ Cưu.
Mắt thấy cách làm của người này, thần sắc của các lão tổ trên bầu trời càng
thêm ngưng trọng.
Một khắc khi hai người kia xuất hiện, cấp bậc của chuyện này đã thăng lên
một trình độ cực cao.
Cùng lúc đó, bên Thất Huyết Đồng cũng đã thành công trấn áp pháp bảo
Cấm Kỵ của Lăng Vân kiếm tông, trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của Thất
gia cùng Huyết Luyện Tử liền phóng thẳng từ Thất Huyết Đồng đến nơi đây.
Con mắt của Minh chủ Liên Minh Bát Tông trên bầu trời trở nên âm lãnh,
chậm rãi mở miệng.
"Chúc Chiếu, các ngươi muốn toàn diện khai chiến cùng Liên Minh Bát
Tông chúng ta hay sao!"
Thanh niên nghe vậy liền ngẩng đầu, đôi mắt sau mặt nạ nửa khuôn mặt
Thần Linh, nhìn lên bầu trời, khẽ cười một tiếng.
"Dạ Cưu."
"Vâng!" Dạ Cưu phía sau lấy ra một cái hộp gỗ thoạt nhìn rất đơn giản từ
trong lòng ngực, hộp gỗ này có một cái nắp, giờ phút này bị Dạ Cưu nhẹ nhàng
đẩy nắp, mở ra.
Một đạo ánh sáng…Bỗng nhiên tràn ra từ bên trong hộp gỗ!
Ánh sáng kia vô hình không màu, không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm
giác được, tích tắc khi nó xuất hiện thì bầu trời biến sắc, đại địa nổ vang, biển
cấm gào thét, nhật nguyệt ảm đạm!
Tất cả mọi người bên trong Thất Huyết Đồng, bất kể phàm tục, bất kể đệ tử,
bất kể lão tổ, trong một cái nháy mắt thì thần sắc tất cả đều kịch biến.
Bởi vì đạo ánh sáng kia....
Chính là ánh sáng mà nửa khuôn mặt Thần Linh phát ra sau khi mở mắt!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.