Thời gian trôi qua, cuộc sống như vậy, đã trôi qua bảy ngày.
Hứa Thanh cũng hoàn toàn trở về trạng thái khi ở xóm nghèo, mà hắn cũng đã ý thức được, Bách đại sư...
Có lẽ cũng sẽ không ở lại doanh địa lâu nữa.
Điểm này, là Hứa Thanh suy đoán từ hai ba ngày gần đây, khi đoàn xe của Bách đại sư đã bắt đầu sửa sang lại đồ đạc.
Bách đại sư đã nói với hắn, bọn họ đến từ Tử Thổ, mà Tử Thổ...
Hứa Thanh nghe rất nhiều người từng đề cập tới, nơi đó là trung tâm của Nam Hoàng Châu.
Cho đến sáng sớm ngày hôm nay, lúc Hứa Thanh đi đến lều vải của Bách đại sư, hắn không nhìn thấy bất luận người thị vệ nào ở đây cả, cũng không thấy Trần Phi Nguyên cùng Đình Ngọc.
Bên trong lều vải, chỉ có một mình Bách đại sư.
Trong lòng Hứa Thanh đã có đáp án.
Một tiết học này, Bách đại sư nói rất nhỏ, Hứa Thanh nghe rất nghiêm túc, lúc học vẫn rất trôi chảy, rất nhanh đã đến thời điểm tan học, Bách đại sư nhìn Hứa Thanh đang trầm mặc một chỗ, than nhẹ một tiếng.
- Ta phải đi.
- Trước khi đi, ta truyền thụ cho ngươi một chút tri thức có trợ giúp chân chính cho sinh hoạt trong tương lai của ngươi đi, bởi vì hạn chế của lời thề, ta không thể trực tiếp nói cho ngươi biết, có thể nắm giữ hay không, liền nhìn vận mệnh của ngươi đi.
Bách đại sư liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, nhìn Bách đại sư.
Ánh mắt hai người ngay lập tức chạm vào nhau, lời nói hơi yếu của Bách đại sư vang vọng bên trong lều vải.
- Tiểu hài tử, ngươi lấy dược thảo ta giảng trong sáu ngày, ngày thứ ba, ngày thứ bảy, ngày thứ mười một, ngày thứ mười lăm, ngày thứ mười bảy cùng với ngày thứ mười chín, dựa theo tỉ lệ một so hai so bốn, phối hợp cùng với Thất Diệp Thảo, liên tục luyện chế qua nhiệt độ cao, liền có thể luyện chế ra linh đan vô số người cần trên đời này, cùng vô số linh tệ...
Bạch Đan!
Lời nói vừa ra, Hứa Thanh trợn to mắt, hô hấp dồn dập lên.
Hắn giờ phút này đã không còn là một thiếu niên không biết gì về cây cỏ như trước kia nữa, sau khi trải qua hai tháng nghe giảng bài, khiến cho hắn biết rõ giá trị của đan phương ở trên cái thế giới này! Đó là tài nguyên cực kỳ trân quý, chỉ được nắm giữ ở trong tay đại gia tộc hoặc thế lực lớn! Nhất là...
Bạch Đan, loại đoan dược thuộc về loại lưu thông mạnh, giá trị của đan phương kia lớn như thế nào, khó có thể hình dung, căn bản không có khả năng tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài.
Mà người nắm giữ phương pháp chế tạo Bạch Đan, thậm chí không cần có tu vi cao, chỉ cần dựa vào đan phương này, hắn cũng có thể sống vô cùng tốt.
Đây là đại ân.
Thân thể Hứa Thanh run rẩy, nhìn Bách đại sư trước mắt, nhìn mái tóc trắng kia, nhìn ánh mắt ôn hòa kia, trong đầu hiện ra từng màn trong hai tháng qua.
Từ nghe lén ngoài trướng, cho đến khi được vào trong trướng nghe giảng bài, đối phương luôn ân cần dạy bảo, để cho thiên ngôn vạn ngữ trong lòng của hắn, đều hóa thành cảm kích nồng đậm cùng không nỡ.
Cuối cùng hắn cúi đầu xuống, ngước lên nhìn lão giả giống như nghiêm khắc, nhưng nội tâm hòa ái trước mặt, hành đại lễ, cúi đầu thật sâu.
- Cảm ơn...
Lão sư.
Nếu như nói Lôi đội cho hắn cảm giác giống như thân nhân, như vậy vị Bách đại sư trước mắt này, giống như sư phó vậy, cho hắn kỹ năng sinh tồn cực kỳ trọng yếu ở trên thế giới này.
Bách đại sư nhìn Hứa Thanh làm đại lễ, trên mặt nở nụ cười, cũng chú ý tới cảm xúc của Hứa Thanh, vì vậy nở nụ cười.
- Tiểu hài tử, ta đối với ngươi như thế, là bởi vì ngươi rất hiếu học, cũng có ngộ tính, đối với những người đưa ra cái quy định trên đời này không thể tiết lộ đan phương ra ngoài, ta vô cùng chán ghét.
- Nhưng có chút thời điểm, thân phận của ta, lại khiến cho ta thân bất do kỷ, nhưng ngươi không phải là người thứ nhất được ta truyền thụ dược đạo cùng với đan phương, lão phu hành tẩu Nam Hoàng, truyền thụ đông đảo, dược đạo của nhân tộc chúng ta, không thể bởi vì hàng rào thân phận mà sụp đổ được.
- Sau cùng, giữa chúng ta...
Ngươi phải biết rõ, thiên địa là nhà khách của vạn vật chúng sinh, thời gian là từ xưa đến nay là khách qua đường, chỉ cần không chết, cuối cùng sẽ gặp lại nhau, ta hy vọng ngày gặp lại ngươi, ngươi đã thành tài.
Bách đại sư nói những lời này, rất có thâm ý, nhất là một câu cuối cùng, là một câu có ý vị sâu xa nhất mà Hứa Thanh qua nhiều năm như vậy mới được nghe, được hắn một mực nhớ kỹ.
Cùng ngày, đoàn xe của Bách đại sư rời đi, trước khi đi, Bách đại sư lưu lại cho Hứa Thanh một quyển Dược Điển dầy cộm về thảo dược, kêu hắn về sau tự học.
Hứa Thanh một mực tiễn ra ngoài doanh địa, kinh ngạc nhìn đoàn xe đi xa, cũng nhìn thấy thân ảnh Đình Ngọc trong đội xe đang không ngừng quay lại nhìn mình.
Trong ánh hoàng hôn, càng lúc đi càng xa.
Dưới ánh chiều tà, cái bóng của thiếu niên bị kéo dài vô tận, hắn đứng ở nơi đó rất lâu, sau đó dần quay người, đi về trong doanh địa.
Doanh địa, sẽ không bởi vì mấy người bọn họ rời đi mà xảy ra cái gì khác biệt.
Không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn vô cùng bẩn thỉu như cũ, vẫn đủ hạng người cùng nhau tồn tại như cũ, có lão nhân đang quát tháo, có đứa trẻ khóc lóc, có những tên đàn ông cường tráng cười to, cũng có nữ nhân đang ‘thở gấp’.
Bên trong ánh chiều tà, nhân sinh muôn màu, giống như hóa thành hình ảnh thu nhỏ ở trong doanh địa.
Hứa Thanh đi lại ở trong đó, cũng không lập tức trở về chỗ ở, mà bất tri bất giác đi tới tiệm tạp hóa, nhìn bên trong đã tiếp nhận một tiểu cô nương tiểu nhị mới, hắn mua một bình rượu.
Sau khi cầm lấy rượu, liền về tới chỗ ở, đêm nay, Hứa Thanh không ăn cơm.
Hắn nhìn gian phòng trống trơn, ngồi ở chỗ kia cúi đầu nhìn bầu rượu, sau một lúc lâu cầm lấy, đặt ở bên miệng uống một ngụm lớn xuống.
Cảm giác cay độc theo yết hầu chảy vào dạ dày, sau đó bùng nổ khuếch tán ra toàn thân lúc, Hứa Thanh đột nhiên cảm giác được, rượu lần trước rất khó uống, hôm nay, hình như đã có một chút ý vị.
Vì vậy, hắn lại uống một ngụm.
Từng ngụm, từng ngụm.
Sau khi say rượu, trong đầu hắn liền hiện lên cảnh tượng sáu năm ở trong xóm nghèo, hiện lên thân ảnh Lôi đội đi vào cửa thành, hiện lên đoàn xe Bách đại sư đi xa, hiện lên cả một màn tiểu cô nương đi xa.
Câu nói trước khi đi của đối phương, cũng nổi lên trong đầu hắn.
- Ngươi cũng có ca ca không?
- Ta cũng có một vị ca ca, nhưng không tìm được.
Hứa Thanh cầm lấy bầu rượu, dựa vào bức tường, ngẩng đầu nhìn phía ngoài, thì thào nói nhỏ, thanh âm rất nhẹ.
Ngoài gian phòng của hắn, lão giả áo bào tím cùng tôi tớ của lão đang đứng ở đó, yên lặng nghe, cho đến khi trong phòng truyền ra câu lẩm bẩm của người thiếu niên.
- Thiên địa là nhà khách của vạn vật chúng sinh, thời gian từ xưa đến nay vốn dĩ đều là khách qua đường.
- Chỉ cần không chết, cuối cùng sẽ gặp nhau..