Quang Âm Chi Ngoại
Tất cả đều vô cùng tự nhiên, người Liên Minh Bát Tông chỉ có thể trơ mắt
nhìn, không cách nào cản trở, mà từ đầu đến cuối vị thanh niên đều rất thong
dong, rất bình tĩnh, giống như lúc gã hành tẩu ở trên đầu đường vậy, nơi gã
muốn đến, không ai có thể cản trở, gã muốn đi, không người có thể ngăn.
Cho đến khi đi tới phía chân trời, giọng nói của thanh niên pha kèm tiếng
cười khẽ, truyền vào Liên Minh Bát Tông, vang vọng tới bên người vị Minh chủ
đang nhìn chằm chằm gã.
"Ngươi gọi đó là Thần Linh, ta, gọi là Thần Minh."
Thanh niên rời khỏi, mang theo phụ tử Thánh Quân Tử, cũng mang đi ánh
mắt Thần Linh.
Không có ánh mắt chiếu tới, dị chất trong Liên Minh Bát Tông đã không
còn căn nguyên, nên quá trình chuyển hóa thành cấm khu cũng bị cắt đứt.
Đối với Liên Minh Bát Tông mà nói thì đây đã là kết cục tốt nhất, một khi
liên minh trở thành cấm khu, hết thảy đều sẽ vạn kiếp bất phục.
Nhưng nếu vẫn không bị chuyển hóa triệt để, vậy thì vẫn có thể đảo ngược,
vẫn còn hy vọng khôi phục lại.
Giờ phút này mây máu trên bầu trời tiêu tán, toàn bộ lão tổ tạm thời trầm
mặc, sau đó bọn họ đều mang theo ánh mắt phức tạp, im lặng tản ra.
Bây giờ không phải thời điểm thảo luận việc này, bọn họ rất rõ ràng, trước
mắt việc quan trọng nhất là vãn hồi tổn thất.
Thế nên tất cả không chần chờ chút nào, từng người bay nhanh về tông môn
của riêng mình, bắt đầu xử lý dị chất trong toàn bộ thành trì và nghĩ cách chữa
trị.
Lần này Liên Minh Bát Tông tổn thất cực lớn, mà lớn nhất... là Thất Huyết
Đồng.
Đồng thời, cái tên Chúc Chiếu cũng bởi vì chuyện này mà hoàn toàn quật
khởi ở trong toàn bộ Nghênh Hoàng Châu, được thế lực lớn các phương một
mực nhớ kỹ, cũng khiến bọn họ kiêng kị mãnh liệt.
Có thể tưởng tượng, việc trong Nghênh Hoàng Châu sẽ rất nhanh truyền ra
khắp các châu, ảnh hướng đến toàn bộ quận, thậm chí khuếch tán tới cả bên
trong đại vực, bởi vì..... ánh sáng trong cái hộp kia quả thực quá mức rợn
người.
Tất cả mọi người, toàn bộ vạn tộc, hết thảy thế lực, đều phải lần nữa nhận
thức lại Chúc Chiếu!
Lại phân tích những lời đồn trước kia của Chúc Chiếu, ví dụ như bọn họ có
thể khiến cho người gia nhập nắm giữ lực lượng của Thần Linh...
Mà hai chữ Chúc Chiếu, cũng được các phương phân tích thật sâu.
Bó đuốc ‘火把’ không đốt thường gọi là tiều ‘憔’, đặt trên mặt đất là liêu
‘燎’, mà dùng để giữ lửa gọi là Chúc ‘烛’!
Một chữ Chúc đã có ý nghĩa của lửa, cũng ẩn chứa ý nghĩa nắm giữ khống
chế trong tay, phối hợp theo chữ Chiếu ‘照’, liền cảm thấy giống như có thể tự
nhiên thao túng chiếu rọi ra ánh sáng, cho nên...Mới gọi là Chúc Chiếu ‘烛照’!
Mà khi thanh niên đại biểu Chúc Chiếu mang theo Dạ Cưu và phụ tử Thánh
Quân Tử rời đi, lúc Liên Minh Bát Tông bề bộn trăm việc, tích cực vãn hồi tổn
thất, trên một khu đồng hoang cách Liên Minh Bát Tông một khoảng không quá
xa, Hứa Thanh đang bay nhanh.
Hắn không biết bây giờ trong liên minh đã xảy ra chuyện gì, ký ức cuối
cùng của hắn đối với liên minh dừng lại ở một khắc khi Tử Thiên Vô Cực Quan
trên đầu tan vỡ, ba lượt thế mạng của tiểu quỷ cũng toàn bộ vỡ nát và bản thân
truyền tống đi.
Sau khi được Vô Tự Truyền Tống Phù đưa đến cánh đồng hoang vu bên
ngoài, chớp mắt khi xuất hiện thì sắc mặt Hứa Thanh trắng bệch, tâm thần dấy
lên từng gợn sóng kịch liệt, hắn nhớ lại khoảnh khắc vừa xong, rất rõ ràng trong
một cái chớp mắt kia, hắn đã tiếp cận rất gần với tử vong.
Hắn không nhìn thấy địch nhân, nhưng hắn biết rõ nhất định có một người
tu vi vô cùng kinh khủng ra tay với hắn.
Trong khi tim vẫn còn đang đập nhanh, hắn rất lo lắng đối với tình trạng của
Thất Huyết Đồng, nhưng hắn hiểu được, nếu như thật sự gặp phải lực lượng
không thể chống cự, vậy thì hắn cũng không tham dự được, với tu vi bây giờ
của hắn thì không có ý nghĩa.
Cho nên hắn cũng không vội vã liều lĩnh chạy về, mà ẩn nấp chấn động tu vi
của bản thân, sau đó cải biến bộ dáng rồi bí mật bay nhanh về phía liên minh.
Vừa đi về phía trước hắn vừa suy nghĩ nguyên nhân của chuyện này, đồng
thời cũng chẳng biết tại sao ngọc giản truyền âm của hắn đã mất đi hiệu dụng.
Việc này khiến cho đáy lòng Hứa Thanh càng thêm bất an, cho đến khi mấy
ngày trôi qua, khi còn cách liên minh ước chừng bảy ngày lộ trình, trong đêm
tối trong một mảnh rừng rậm, Hứa Thanh vừa muốn tăng tốc nhảy lên, nhưng
trong một cái nháy mắt này, thân thể của hắn đột nhiên đình trệ.
Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy một đoàn người.
Đoàn người đang đi tới phía trước, dẫn đầu là một người mặt hắc bào và
trên mặt đeo mặt nạ nửa khuôn mặt Thần Linh, bước chân của gã rất nhẹ nhàng,
trên người lộ ra một cỗ phong thái ưu nhã, trong lúc đi về phía trước còn cầm
một xiên kẹo hồ lô không nhiễm chút bụi bặm nào trong tay.
Trong đêm tối, xiên kẹo kẹo hồ lô màu đỏ cực kỳ làm cho người khác chú ý.
Phía sau của gã là ba người, hai người trong đó chính là phụ tử Thánh Quân
Tử.
Nhưng ánh mắt Hứa Thanh lại không tự chủ được, mà chú ý vào trên người
kẻ mặt hắc bào đi sau cùng.
Nhìn thẳng vào trên cánh tay phải của kẻ đó, gã đang túm tóc của một cái
đầu người.
Đầu người lắc lư theo nhịp chân gã bước, trong khi thân thể Hứa Thanh run
nhè nhẹ, cái đầu lâu dần dần quay qua.
Hứa Thanh nhìn thấy mặt của cái đầu người đó, cùng với đôi mắt cũng
không nhắm lại của người đó.
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, ngẩn người…
Trong tích tắc hết thảy âm thanh ở bốn phía hình như đều đã biến mất, tất cả
tồn tại xung quanh cũng trở nên mơ hồ, toàn bộ thế giới dường như cũng chỉ
còn lại có gương mặt quen thuộc này.
Hứa Thanh đột nhiên cảm giác được cơn lạnh lẽo…
Như mùa đông ở trong xóm nghèo lúc hắn còn nhỏ, khi hắn nhìn thấy đồng
bạn bên cạnh bị chết cóng, sau đó hắn liền cảm nhận được một loại cảm giác
lạnh lẽo băng hàn sâu đến tận linh hồn kia.
Dần dần liền khiến thân thể run rẩy…
Trong lúc hắn cảm thấy lạnh lẽo và run rẩy, hắn nhớ tới một câu mà Lôi đội
đã từng nói qua.
Vô luận đêm tối kéo dài như thế nào, ban ngày, chung quy sẽ đến.
Nhưng đêm tối và băng hàn hôm nay, hình như đặc biệt kéo dài...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.