Quang Âm Chi Ngoại

Chương 702: Tiểu đệ, đã lâu không gặp (2)



“Đại nhân, ta....." Thánh Quân Tử theo bản năng mở miệng, nhưng trong

nháy mắt tiếp theo phụ thân gã liền hung hăng trừng mắt nghiêm khắc nhìn qua,

giọng nói của Thánh Quân Tử cũng lập tức dừng lại không lên tiếng nữa.

Gã nhìn ra trong mắt phụ thân của mình có một tia căng thẳng, một tia nghi

ngờ.

Có lẽ hào quang của Thánh Quân Tử rất sáng, nhưng cuối cùng tâm tính của

gã vẫn không bằng phụ thân của mình.

Giờ phút này trong lòng phụ thân của Thánh Quân Tử đã không còn căng

thẳng và nghi ngờ mà Thánh Quân Tử vừa nhìn thấy nữa, lúc này cảm thụ chân

chính ở sâu trong nội tâm của lão là hoảng sợ, bởi vì lão cảm thấy chuyện này

không hề bình thường.

Cả đoạn đường này, vị đại nhân thần bí khó lường thực lực kinh khủng đi

phía trước kia, một người có thể phóng thích ra cả ánh mắt của Thần Linh, rõ

ràng có thể dịch chuyển rời đi nhanh chóng, nhưng hết lần này tới lần khác lại

không nhanh không chậm đi từng bước rời khỏi.

Thậm chí còn giống như đã sớm biết trước phương hướng này, sau đó từng

bước đi tới.

Cho đến khi phụ thân Thánh Quân Tử nhìn thấy Hứa Thanh, đáy lòng của

lão bỗng nhiên hiện ra một cái suy đoán đáng sợ, sở dĩ vị Chúc Chiếu đại nhân

kia chọn đi con đường này, chính là bởi vì muốn gặp Hứa Thanh!

Cái suy đoán này, lập tức khiến cho lão không rét mà run.

Sau đó trong từng cơn gió lạnh ngào thét quét qua, thanh niên áo đen mang

theo mặt nạ Thần Linh chú ý thấy ánh mắt của Hứa Thanh nhìn tới đầu người

trong tay Dạ Cưu ở sau lưng, gã liền nhẹ giọng mở miệng.

“Ta biết quan hệ giữa ngươi và người này, nhưng người này đã giết Bạch

Lệ, ta lấy thủ cấp của lão cũng là hợp lý, sẽ không bởi vì ngươi mà thay đổi."

Nói xong, thanh niên áo đen bước từng bước một về phía Hứa Thanh, bước

chân của gã vẫn không nhanh, trong mắt vẫn ôn hòa như cũ, không hề có chút

làm giả nào, tất cả đều là từ tận đáy lòng hiện ra.

Mà Hứa Thanh mặc dù bị ngưng đọng lại, nhưng lúc này thân thể của hắn

lại càng thêm run rẩy kịch liệt.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt dưới mặt nạ của người người mặc hắc

bào, vẻ mặt hắn không cách nào tin, giọng nói của đối phương vang vọng bên

tai, rơi vào chỗ sâu nhất trong ký ức của hắn, không ngừng nhấc lên cảm giác

quen thuộc.

Loại cảm giác này khiến cho hô hấp của hắn dần dần trở nên gấp rút, con

ngươi co rút lại, thậm chí trong cổ họng cũng phát ra âm thanh ô ô theo bản

năng.

Đây không phải là sợ hãi, mà là không thể tin được, cũng không muốn tin

tưởng, sau khi cảm thụ hắn lại càng nhận thấy chuyện này là không thể nào, bởi

vì đây chính là một tia kiên cường cuối cùng trong lòng của hắn!

Cho đến khi thanh niên áo đen đi tới trước mặt Hứa Thanh, nhìn Hứa Thanh

sắp cao bằng mình thật lâu.

Cuối cùng, trong khi toàn thân Hứa Thanh run rẩy và âm thanh xương cốt

ken két truyền đến, thanh niên kia giơ tay lên, đặt vào trên chiếc mặt nạ của

mình.

Nhẹ nhàng... Gỡ xuống.

Gương mặt lộ ra thình lình có bảy phần tương tự với khuôn mặt của Hứa

Thanh!

Thanh nhã như sương ánh xạ tinh quang, mặc dù gương mặt trắng bệch

nhưng hai mắt như thiên địa chi linh, không chứa bất luận chút tạp chất gì, vừa

thanh tịnh lại sâu không thấy đáy.

Phía trên hai mắt là cặp mày kiếm xéo, gương mặt anh tuấn, đôi môi gọt

mỏng nhấp nhẹ, đường nét sắc sảo rõ ràng, hết thảy khiến cho toàn bộ người

thanh niên áo đen này giống như ưng trong đêm tối vậy, lãnh ngạo cô độc.

So sánh cùng Hứa Thanh, hình như gã càng lạnh lùng hơn, càng tà dị hơn.

Mà giờ khắc này bên trong đôi mắt ưng mang theo vẻ nhu hòa hiếm thấy,

nhẹ giọng mở miệng.

"Đệ đệ, đã lâu không gặp."

Hứa Thanh giống như bị thiên lôi đánh trúng, trong đầu giống như có mười

vạn tia sấm sét nổ tung, âm thanh giống như khai thiên tích địa khiến thần hồn

rung chuyển mãnh liệt, thân thể không ngừng run rẩy.

Tất cả mọi thứ trước mắt hắn tựa như tan biến, chỉ còn lại gương mặt vô

cùng quen thuộc mà hắn chỉ gặp trong mộng kia, cùng với giọng nói đã từng

vang vọng ở nơi sâu nhất trong ký ức, ở phía sau bức tường cao, ở sâu trong

băng sơn, trong nơi yếu ớt và quý giá nhất của hắn.

Giống như cảm giác không cách nào tin tưởng khi cảm nhận được sự quen

thuộc lúc trước, chỉ bất quá vừa rồi, đáy lòng của hắn còn ẩn chứa một tia cảm

xúc cho rằng không thể nào.

Nhưng bây giờ theo chiếc mặt nạ tháo ra, theo một tiếng đệ đệ kia, một

vòng kiên trì cuối cùng bên trong tâm thần Hứa Thanh đã bị phá hủy một cách

vô tình.

Nơi bị phá hủy là chỗ sâu nhất trong nội tâm của hắn, là nơi mà ngoài người

không thể chạm đến, cũng là nơi mà hắn bảo hộ nhất, nhưng giờ khắc này... Nơi

này đã sụp đổ.

Tín niệm của hắn là sống sót trong cái loạn thế này, nếu có thể sống được

càng tốt hơn một chút vậy thì càng tốt, nếu cuối cùng còn có thể trông thấy mặt

của thân nhân, vậy hắn liền hoàn toàn thỏa mãn.

Khi còn bé thì hắn đã vô số lần nghĩ tới một màn gặp mặt lại thân nhân

trong một ngày tương lai nào đó, đó là một màn mang theo những gì tốt đẹp,

mang theo sự ấm áp.

Đây chính là thứ để hắn kiên trì ở trong trời đông giá rét, trong khi cơ thể

lạnh run, trong nỗi sợ bị chết cóng.

Nhưng bây giờ.... Trong miệng Hứa Thanh truyền ra âm thanh ô ô, trên trán

nổi lên gân xanh và trong mắt mang theo đắng chát, mang theo mờ mịt, mang

theo đau khổ, cũng mang theo một tia ỷ lại đang chậm rãi tiêu tán.

Một cỗ đau đớn không cách nào hình dung truyền đến từ nơi mềm mại nhất

của hắn.

Hắn cảm thấy lạnh quá …quá lạnh, vào thời khắc này ngay cả linh hồn của

hắn cũng đều rùng mình, lạnh lẽo từ trong tới ngoài, từ hồn đến thân.

"Đệ đệ, thật ra thứ mà ta hoài niệm nhất, chính là từng màn khi chúng ta còn

bé." Ca ca Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn mặt trăng trong bầu trời đêm, nhẹ giọng

thì thào.

Lồng ngực Hứa Thanh lên xuống, dùng sức dịch chuyển ánh mắt khỏi, nhìn

về cái đầu lâu trong tay người mặt hắc bào cách đó không xa, bi thương hóa

thành nước mắt, theo thời gian dần qua, chảy xuôi từ trong mắt xuống.

Nước mắt này, không biết là khóc cho Lục gia, hay là khóc vì ca ca, hay là

khóc vì chính mình.

Giờ phút này gió lạnh lại thổi đến, tuy không thổi hết được nước mắt của

hắn, nhưng lại lay động tâm thần của phụ tử Thánh Quân Tử cùng với Dạ Cưu.

Sau khi ba người bọn họ tận mắt nhìn thấy một màn này, dĩ nhiên nội tâm

dấy lên sóng lớn trước đó chưa từng có!

Đôi mắt Thánh Quân Tử trợn to, mang theo vẻ hoảng sợ đến cực hạn.

Phụ thân của gã cũng hô hấp dồn dập, suy nghĩ trong đầu như sóng thần

cuộn trào.

Về phần Dạ Cưu thì cúi đầu nhìn đầu lâu trong tay một chút, lại nhìn về phía

Hứa Thanh đang vùng vẫy cùng điên cuồng và giàn giụa nước mắt, cuối cùng

liền chú ý đến trên người chủ nhân của mình, càng lúc càng cuồng nhiệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.