Quang Âm Chi Ngoại
Âm thanh thê lương bén nhọn vang lên, thân thể tên tu sĩ trung niên kịch liệt
run rẩy, Thiên Cung trong cơ thể ầm ầm sụp xuống, từng tấc từng tấc tan vỡ hóa
thành vô số máu tươi, từ trong miệng, trong mũi, đôi mắt, lỗ tai cùng với toàn
bộ lỗ chân lông trên thân, phun ra.
Còn có một thứ khiến cho tên tu sĩ trung niên chồng chất tội ác này càng
thêm tuyệt vọng, đó là gã mơ hồ nhìn qua đôi mắt bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn
thấy Kim Đan của mình đang nhanh chóng tiêu tán ở trên cánh tay hư ảo của
Hứa Thanh, bị Hứa Thanh cứng rắn hấp thu.
Một màn này khiến cho toàn bộ người thấy đều hoảng sợ tột cùng, nhất là
thần sắc của Hứa Thanh từ đầu đến cuối đều vô cùng bình thường, biểu cảm
bình tĩnh như nước, trên người cũng không hề nhiễm một giọt máu tươi.
Trong mắt Ngôn Ngôn tràn ra ánh sáng mãnh liệt, trực tiếp nhìn qua Hứa
Thanh, nàng phát hiện cách chơi bây giờ của Hứa Thanh càng làm cho nàng
kích động và si mê hơn nữa.
Nàng không cách nào khống chế hô hấp của mình, càng lúc càng dồn dập,
giờ phút này không nhịn được mà giơ ngón tay lên, lần nữa đặt vào trong miệng
sau đó cắn nát, thỏa thích mút máu tươi của mình.
Hình như chỉ có làm như vậy, mới có thể khiến cho nàng tiếp thu được cái
loại run rẩy tận trong tâm thần này.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Ngôn Ngôn, không quan tâm đến nàng và vung tay
lên, oán khí lượn lờ bên ngoài tên tu sĩ trung niên gần chết kia lập tức bộc phát,
hóa thành vô số gương mặt hư ảo thôn phệ về phía tu sĩ trung niên đã cực kỳ
suy yếu.
m thanh thê lương lần nữa vang vọng, sau khi kéo dài mấy cái hô hấp liền
im bặt mà dừng.
Tuyệt khí bỏ mình.
Giờ phút này những tu sĩ trong mấy cái vạc nước khác cũng đang run rẩy,
trong tuyệt vọng mang theo cảm giác sợ hãi không cách nào hình dung, lúc
trước bọn họ cảm thấy Ngôn Ngôn đã là ác mộng, nhưng giờ phút này bọn họ
đã biết, so sánh với bây giờ, những gì Ngôn Ngôn đã từng làm chỉ là tầm
thường.
Những tu sĩ Trúc Cơ này Hứa Thanh có hấp thu cũng vô dụng, vì vậy liền
tràn ra một đạo thần niệm.
Trong nháy mắt tiếp theo, que sắt sắt màu đen bay ra với tốc độ cực nhanh,
trực tiếp bay thẳng tới sáu tu sĩ còn lại, nháy mắt xuyên thấu mi tâm bọn họ, hấp
thu hồn của bọn họ rồi hóa thành tàn ảnh bay trở về.
Que sắt màu đen cũng không buông tha cho tên tu sĩ Kim Đan đã tử vong
kia, bởi vì bên trong thi thể này còn có tàn hồn đang tiêu tán.
Ngôn Ngôn hút ngón tay thật mạnh một cái, khóe miệng nở nụ cười nhìn
qua Hứa Thanh.
Trong mắt của nàng, hình như toàn bộ thế giới này đều vô cùng mơ hồ, chỉ
có thân ảnh Hứa Thanh là vô cùng rõ ràng.
"Hứa Thanh ca ca, trong lòng của ngươi dễ chịu hơn chưa?"
Hứa Thanh nhìn hai ngón tay của Ngôn Ngôn một chút, nhìn thấy bên trên
tràn ngập vô số những vết sẹo bị cắn rách nát cả mới lẫn cũ, vì vậy bình tĩnh mở
miệng.
“Lần sau không nên tự mình hại mình như thế, không dễ coi."
Nếu những lời này là do người khác nói, Ngôn Ngôn sẽ lập tức móc con mắt
của đối phương, hoặc sẽ rút đầu lưỡi, coi như là nãi nãi nàng mở miệng thì nàng
cũng sẽ làm theo ý mình, duy chỉ có lời nói của Hứa Thanh, sau khi nàng nghe
liền vội vàng gật đầu.
"Hứa Thanh ca ca, sau này ta sẽ chỉ cắn một đầu ngón tay, đợi các ngón
khác khép lại mới lại cắn, như vậy sẽ không có vết sẹo, sẽ không khó coi."
"Hứa Thanh ca ca, ta..... Ta có thể lên thuyền không?" Ngôn Ngôn chờ
mong nhìn Hứa Thanh.
"Lần sau đi, ta còn muốn tu luyện." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, quay
người bay trở về Pháp Hạm, đi vào trong khoang thuyền.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào trên bờ, chiếu vào Ngôn Ngôn đứng nhìn
Hứa Thanh rời đi, đáy lòng của nàng có chút mất mác, lúc tới đây trong lòng
nàng vừa vui vẻ lại vừa khổ sở, vui vẻ là có thể lại gặp được Hứa Thanh ca ca,
khổ sở là do nàng nghe nãi nãi nói đến sự kiện xảy ra ở Thất Huyết Đồng.
Cho nên nàng đã năn nỉ nãi nãi nàng, cấp cho nàng đầy đủ hộ pháp, lúc này
mới cẩn thận thăm dò và bắt được bảy tên dư nghiệt của tổ chức Dạ Cưu này.
Sau đó lại mang theo tới đây, muốn tặng cho Hứa Thanh ca ca, khiến cho
hắn có thể vui vẻ hơn một chút.
Nàng không biết như thế nào làm mới có thể khiến cho Hứa Thanh vui vẻ,
cho nên nàng liền nghĩ nếu như đổi thành mình mà nói, nếu người khác tới tặng
lễ vật như vậy cho mình, mình sẽ rất là vui.
Nhưng bây giờ nàng cảm thấy có chút mất mác.
Nhìn qua thân ảnh biến mất trên Pháp Hạm, nàng lẻ loi trơ trọi ngồi ở bên
cạnh bờ, cắn môi dưới, nhịn không được lại giơ tay lên muốn cắn ngón tay.
Nhưng lại nhịn xuống, cố hết sức kiềm chế xung động muốn hành động theo
cái thói quen này.
Bởi vì Hứa Thanh ca ca không thích.
Nhưng nàng lại có chút không khống chế nổi, trong khi kiềm chế và vùng
vẫy, trên người của nàng bỗng xuất hiện lệ khí.
Nguyên bản lệ khí của nàng đã rất nặng, bây giờ cảm xúc trong lòng lại
chấn động, những lệ khí này càng đậm hơn nữa.
Nhưng vào lúc này, bên trong Pháp Hạm bỗng truyền ra giọng nói bình tĩnh
của Hứa Thanh.
"Ngồi xuống."
Ngôn Ngôn sững sờ, nhu thuận ngồi xuống, khi nàng ngẩng đầu nhìn qua
Pháp Hạm, một tiếng sáo du dương nhẹ nhàng truyền ra từ bên trong Pháp Hạm.
Tiếng sáo du dương mang theo sự trấn an, tựa như khiến suy nghĩ của người
khác cũng bị kéo ra vô cùng liên miên.
Dưới ánh trăng sau buổi hoàng hôn, người ngồi bên cạnh bờ dần dần tiêu tán
lệ khí, trên mặt nở một nụ cười.
Cho đến hồi lâu sau khi tiếng sáo tiêu tán, Ngôn Ngôn vui vẻ đứng lên.
"Cảm ơn Hứa Thanh ca ca." Nói xong nàng hoạt bát lanh lợi đi xa, một
đường ngâm nga, tiếng sáo vừa xong khiến cho tâm tình của nàng vô cùng vui
sướng.
Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, cho đến sáng sớm ngày hôm nay, Hứa Thanh
đang khoanh chân đả tọa bỗng nhiên mở mắt ra, cúi đầu nhìn ngọc giản truyền
âm của mình.
Sau khi lấy ra, giọng nói mang theo âm thanh nghiêm nghị của Thất gia
vang vọng ở bên tai của hắn.
"Vi sư đã tìm được dấu vết của Chúc Chiếu, phát hiện hành tung của Thánh
Quân Tử, xác nhận đây không phải là bẫy, tiếp theo liên minh sẽ toàn lực ra tay,
tuyên bố nhiệm vụ Huyết Sát."
"Hứa Thanh, ngươi có nguyện ý tiếp lệnh, tham dự việc này!"
Hứa Thanh chợt ngẩng đầu, thần sắc lạnh như băng, không chút do dự
truyền âm trả lời.
"Đệ tử tiếp lệnh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.