Quang Âm Chi Ngoại
Còn có thêm Hứa Thanh.
Mặc dù thân thể của Hứa Thanh cũng run rẩy, nhưng hắn không có quỳ
xuống mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cỗ thi hài và trong mắt lộ ra sát cơ.
Hắn đã nhìn thấy nửa khuôn mặt Thần Linh mở mắt hai lần, cái này chỉ là
một loại tồn tịa Thần Thánh chắp vá, không có tư cách để cho hắn cúi đầu, về
phần dị hoá, mặc dù thân thể cũng hắn cũng đang xuất hiện những dấu hiệu,
thậm chí rất nhiều sợi râu bằng thịt từ trong thân thể Hứa Thanh dài ra.
Thậm chí thân thể cũng đều bị ảnh hưởng mà thay đổi, nhưng thủy tinh màu
tím trong cơ thể Hứa Thanh bỗng nhiên lập lòe, Ảnh Tử cũng tản ra ở dưới mặt
đất, tham lam kích động hấp thu.
Tất cả, khiến cho dị biến trên thân thể Hứa Thanh bắt đầu tiêu tán.
Nhưng lực lượng Thần Tính đến từ thi hài không chỉ có bấy nhiêu.
Giờ phút này dưới sự bộc phát của Thần Tính, trong lúc mọi người đang
kháng cự, cỗ thi hài kia ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét im lặng, thân thể
oanh một tiếng lại thoát khỏi hết thảy trói buộc, trực tiếp bay lên trên không.
Giữa không trung nó chợt cúi đầu, trong lúc nhìn về phía đại địa liền giơ tay
phải lên, nhấn một cái về phía đại địa.
Vừa nhấn một cái là đại địa phía dưới lập tức nổ vang, tất cả mọi người trên
mặt đất, thậm chí bao gồm cả Thất gia cùng Huyết Luyện Tử và Đông U thượng
nhân, trên thân thể của bọn họ thình lình xuất hiện vô số cảnh tượng trùng lặp.
Nếu cẩn thận nhìn những cảnh tượng này, có thể thấy chúng tựa như cảnh
tượng quá khứ và tương lai của mỗi người.
Những cảnh tượng này chồng chất vào một chỗ, tựa như biến mỗi người
thành một quyển tranh, người khác có thể đọc được hết thảy thông tin của người
này từ trên quyển tranh kia.
Một màn này vô cùng quỷ dị.
Mà bên trong quyển tranh của mỗi người, hết thảy quá khứ đều rất rõ ràng,
nhưng tương lai là một màn mơ hồ, dường như ẩn chứa vô số khả năng, vô số
biến hóa.
Nhưng bây giờ trong vô số những biến hóa này, lại có một cái cảnh tượng là
thống nhất.
Cảnh tượng đó chính là ngày hôm nay, chính là nơi này …là cảnh tượng tất
cả mọi người tử vong!
Bên trong quyển tranh của mỗi người đều có cảnh tượng này, đều tử vong,
điệp gia lẫn nhau, xác minh lẫn nhau, cũng bao hàm cả Hứa Thanh.
Trong đầu Hứa Thanh nổ vang, thân thể chấn động mãnh liệt, hắn cũng thấy
được quá khứ của mình, thấy được vô số tương lai của mình, cũng thấy được
một cảnh tượng tương lai kia, cảnh tượng kia giống như bị một cỗ sức mạnh
không cách nào hình dung nào đó rút ra vậy, như muốn đọng lại biến thành sự
thật.
Cảnh tượng đó chính là cảnh hắn chết ở nơi này, bị lực lượng của cỗ thi hài
kia xâm nhập, toàn thân dị hoá mà chết.
Loại lực lượng này, đã vượt qua khỏi nhận thức của Hứa Thanh.
Nguy cơ ở ngay trước mắt, hô hấp của Hứa Thanh trở nên dồn dập, thần sắc
lộ ra vẻ dữ tợn vùng vẫy giơ tay phải lên, hung hăng vung lên, tiểu hắc trùng ẩn
chứa độc cấm trong độc đan lập tức bay ra, bay thẳng đến bản thân.
Trong nháy mắt tiếp theo, những con tiểu hắc trùng này chợt bay tới trên
người Hứa Thanh, dùng sức cắn xé đưa chất độc dung nhập vào trong cơ thể
Hứa Thanh.
Thân thể Hứa Thanh chấn động và toàn thân bắt đầu hư thối, mà loại hư thối
này cũng lập tức tạo thành một cái tương lai tử vong khác, cái tương lai này liền
tạo thành đối kháng với tương lai hắn bị lực lượng Thần Tính ảnh hưởng tới.
Hai cảnh tượng này không ngừng giao thoa, không ngừng luân chuyển.
"Nguyên lai, đây là Thần Tính!"
Trên bầu trời, thần sắc của Thất gia mang theo vẻ hiểu ra, trong mắt lộ ra
ánh sáng mãnh liệt.
Trên người của lão tương tự cũng có cảnh tượng xuất hiện, mà phương pháp
xử lý của lão cũng tương tự như Hứa Thanh, đây là một loại khác có thể khống
chế tử vong, thay thế tương lai mà Thần Tính tạo ra.
"Lão tổ, thông tin sơ bộ ta cần về Thần Tính đã không sai biệt lắm, chúng ta
có thể bắt đầu phong ấn!"
Trong lúc nói Thất gia bấm niệm pháp quyết, từng mảnh mây ngũ sắc hình
thành trong tay, hóa thành từng con hung thú bộ dạng khác nhau, mỗi một con
đều ẩn chứa lực lượng trấn áp, mỗi một con đều tràn ngập khí tức phong ấn.
Số lượng cực nhiều, lên đến hơn cả nghìn, biến ảo hiện ra khắp bốn phương,
đồng thời chúng nó cũng giao hòa lẫn nhau hòa vào cùng một chỗ, cuối cùng
thình lình tạo thành một con hắc miêu (mèo đen).
Con mèo này chưa từng có quá khứ, cũng không có tương lai, thân thể cực
lớn lập tức bao phủ thi hài kia vào bên trong, thân thể Huyết Luyện Tử nhoáng
một cái lập tức hóa thành vô số huyết tuyến rồi nhanh chóng buộc chặt, bên
trong mỗi một đạo huyết tuyến đều tràn ra chấn động kinh người, cũng đều
không có tương lai, cũng chưa từng có quá khứ.
Bên cạnh, trong mắt Đông U thượng nhân cũng lóe lên kỳ mang, vung tay
lên một cái... Một mặt cờ cực lớn lập tức xuất hiện ở trên bầu trời.
Chính là... Chiến kỳ của nhân tộc.
Lá cờ này, người ngoài đều tưởng rằng là vật của liên minh, nhưng trên thực
tế thì không phải như thế, nó thuộc về Đông U thượng nhân, lúc trước là bà ấy
cấp cho Thất Huyết Đồng với tư cách pháp bảo dùng trong chiến tranh.
Giờ phút này chiến kỳ của nhân tộc vừa ra thì thiên địa lập tức biến sắc,
phong vân cuốn động, pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng toàn bộ triển
khai, huyết thụ cũng chợt bộc phát, lực lượng phong ấn đạt đến mức tận cùng,
bỗng nhiên trấn áp về phía thi hài.
Phía trên vô số những giọt máu, một giọt máu màu vàng tràn ra ánh sáng
chói mắt, càng có một ngón tay ở bên trong, bỗng nhiên từ chỗ sâu chỉ về phía
thi hài.
Thân thể thi hài chấn động mãnh liệt, phát ra tiếng rống thê lương, muốn giơ
tay phải lên nhưng không cách nào ra sức, chỉ có thể thu hồi.
Nó muốn bỏ chạy cũng không cách nào làm được, chỉ có thể ở trong trạng
thái bộc phát Thần Tính, bị hắc miêu của Thất gia trấn áp, bị tơ máu của Huyết
Luyện Tử quấn quanh, bị pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng phong ấn
thần hồn, bị huyết thụ khóa lại thân thể, bị chiến kỳ của nhân tộc...trấn áp Thần
Tính.
Hoàn toàn phong ấn!
Theo thân hình kia bị phong ấn, thiên địa khôi phục như thường, phần lớn
đệ tử trên mặt đất phun ra máu tươi, mặc dù thần sắc uể oải vì chịu trọng thương
nhưng không lo lắng đến tính mạng, toàn bộ những cảnh tượng trùng lặp trên
người bọn họ cũng lập tức tan biến trong khoảnh khắc.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, trận chiến này vẫn khiến cho tâm thần bọn họ
chấn động cực lớn.
Giờ phút này những cảnh tượng bên ngoài thân thể Hứa Thanh cũng đều
tiêu tán, độc bên trong cơ thể cũng vậy, theo tiểu hắc trùng tràn vào hấp thu;
theo thủy tinh màu tím trấn áp, theo kháng tính tự thân của hắn, rất nhanh liền
bị khống chế.
Nhìn qua thi hài bị phong ấn, trong lòng Hứa Thanh dấy lên gợn sóng.
"Đây là..... Thần?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.