Quang Âm Chi Ngoại
Cùng lúc đó bên phía những cứ điểm khác, tam tông cũng đang tiến hành
cuộc chiến của mình, chỉ là bọn họ hiển nhiên không có bố trí và tiết tấu nắm
giữ mọi tình huống giống như Thất Huyết Đồng, mà bên bọn họ cũng có người
của Chấp Kiếm Đình tọa trấn, vẫn có thể hóa giải được mọi việc.
Nhưng lại không phong ấn được cỗ thi hài kia.
Sau khi ba cỗ thi hài ở ba cứ điểm kia đều bị trấn áp, Thần Tính của bọn nó
liền trở nên quỷ dị, nhanh chóng tăng đến đỉnh phong sau đó liền tự nổ tung tan
thành tro bụi, tựa như tự hủy không lưu lại chút dấu vết nào.
Cùng lúc đó sau khi Liên Minh Bát Tông ra tay, lúc này ở bên ngoài Nghênh
Hoàng Châu, bên trong một châu khác trong Phong Hải Quận, trên đường đi
đến trung tâm Quận, Tử Thanh Thái Tử mặc một thân hắc bào, đeo mặt nạ Thần
Linh đang chậm rãi bước đi.
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ không có bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào, bình tĩnh
như nước, không có chút quyến luyến nào đối với Nghênh Hoàng Châu sau
lưng, giống như lúc gã rời khỏi Nam Hoàng Châu đi đến Nghênh Hoàng Châu
vậy.
Phía sau của gã chính là Dạ Cưu cung kính đi theo.
"Chủ nhân, năm cỗ thân thể tự nguyện thử nghiệm thần hóa, có bốn cỗ đã bị
tìm được, còn một cỗ vẫn đang được giấu kín."
"Không ngoài ý muốn." Thanh niên mặc áo đen phía trước nhàn nhạt mở
miệng.
“Các loại năng lực và những chỗ chưa ổn định của bốn cỗ thí thi thần hóa
kia đều đã được ghi chép lại, đã chuyển qua chỗ cỗ thí thi thần hóa thứ năm, có
thể khiến cỗ thân thể kia mở ra vòng tiếp theo của thần hóa, cho nó có thể tấn
thăng nhiều hơn."
"Nhưng... Đã có chút ngoài ý muốn xảy ra." Dạ Cưu chần chờ một chút.
"Nói đi." Vẻ mặt của thanh niên vẫn như trước, giọng nói bình tĩnh.
"Nơi xảy ra ngoài ý muốn chính là cứ điểm bên Thiểu Ti tông, hình như
Thất Huyết Đồng đã nhận ra mục đích của chúng ta."
"Kết hợp trước sau nhìn lại, hình như mục tiêu của bọn chúng chính là vì cỗ
thi hài thử nghiệm kia, mà năng lực tự hủy của nó cũng đã mất đi hiệu lực, bị
bọn họ phong ấn, người chủ đạo việc này hẳn là vị Thất gia kia." Nói đến đây,
trán của Dạ Cưu liền đổ mồ hôi.
Bốn cái cứ điểm này đều là do gã bố trí an bài, nguyên bản hết thảy đều rất
bình thường, tuy bị ngoài ý muốn tìm được nhưng cũng không phải là không thể
tiếp nhận, nhưng một cỗ thần hóa thí thi đã bị phong ấn, trách nhiệm này quá
lớn nên gã không cách nào thừa nhận.
Thanh niên mặc áo đen phía trước bỗng dừng bước chân lại.
Hồi lâu sau liền xoay người nhìn về phía Nghênh Hoàng Châu, hai mắt dưới
chiếc mặt nạ nửa khuôn mặt Thần Linh không còn bình tĩnh như lúc trước nữa,
mà lộ ra một tia ánh sáng kỳ dị.
"Là người sư tôn của đệ đệ ta sao, lúc trước ta cũng đã chú ý qua người này,
bây giờ nhìn lại, người này... Không đơn giản."
"Đáng tiếc, sự tình ở bên Nghênh Hoàng Châu đã hoàn toàn hiểu rõ, nếu
không, ta rất muốn cùng người này nói chuyện một chút."
Thanh niên mặc áo đen ngóng nhìn về phía Nghênh Hoàng Châu hồi lâu,
sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước.
"Cầm được thì cứ cầm đi, coi như là ta tạ lễ cho lão vì đã thu nhận đệ đệ của
ta, huống hồ... Thần Tính, không phải kẻ phàm tục có thể nghiên cứu và nắm
giữ."
Thanh niên mặc áo đen nhàn nhạt mở miệng, càng đi càng xa.
Dạ Cưu đi theo phía sau nhẹ nhàng thở ra một hơi, một đường đi theo, gã có
chút không nhịn được hỏi một câu.
"Chủ nhân, đến cùng cái gì là Thần Tính?"
"Cấp độ sinh mệnh khác biệt, cho nên không cách nào giải thích cho ngươi.”
Thanh niên mặc áo đen bình tĩnh trả lời.
"Ngươi không thể biết được, cũng rất khó cân nhắc ra được, tựu như con sâu
cái kiến không cách nào hiểu rõ suy nghĩ của ngươi, ngươi cũng tương tự như
vậy."
"Đây là khe rãnh không thể vượt qua giữa nhân tính cùng với Thần tính."
"Đơn giản mà nói, một ý niệm của ngươi, nếu ý niệm trong đầu ngươi có
3000 khoảnh khắc, như vậy thì tồn tại Thần Thánh theo đuổi là trong một nháy
mắt, ý niệm trong đầu biến thành vô hạn khoảnh khắc, mỗi một khoảnh khắc
đều có thể sinh ra một thứ thâm sâu mà ngươi không thể nào hiểu được."
Một khi làm được như vậy, hoặc là làm được trình độ nhất định như thế, vậy
thì ở trong mắt của Thần, ngươi không phải là từng cá thể, mà hết thảy vô số
thứ của ngươi đều là trong suốt, quá khứ của ngươi, tương lai của ngươi, toàn
bộ đều tồn tại ở bên trong đôi mắt của Thần."
Nói xong thanh niên mặc áo đen vung tay lên, ngoài thân thể Dạ Cưu lập tức
xuất hiện vô số cảnh tượng, quá khứ và cả tương lai, vô số cảnh tượng lần nữa
chồng lên nhau, nếu phàm tục trông thấy nhìn cảnh tượng này, tâm thần nhất
định sẽ tan vỡ, không cách nào thừa nhận.
Trong đông đảo vô số tấm hình, thanh niên áo đen tiện tay trảo một cái, bảy
tám cái xuất hiện, bên trong đều là kết cục Dạ Cưu tử vong trong tay những
người khác biệt.
"Thần, có thể cải biến hết thảy mọi thứ của ngươi, có thể chạm vào cảnh
tượng trong vận mệnh của ngươi, chỉ cần một khoảnh khắc." Nói đến đây, thanh
niên mặc áo đen nhẹ nhàng bóp, những cảnh tượng kia đều hóa thành mảnh vỡ
tiêu tán.
Làm xong những thứ này, gã ngẩng đầu nhìn qua nửa khuôn mặt Thần Linh
trên bầu trời, than nhẹ một tiếng.
"Cho nên, từ sau khi Thần xuất hiện, chúng ta liền không tự chủ được, mà
phải xưng Thần là Thần Minh."
Dạ Cưu nhìn những cảnh tượng tương lai tiêu tán, không khỏi run rẩy, sau
đó nhìn về phía chủ nhân đằng trước, vẻ cuồng nhiệt trong mắt càng thêm nồng
đậm.
Mặt trời chiều ngã về tây, hai thân ảnh đi về phía Đô thành Phong Hải Quận,
càng đi càng xa.
Mà vào lúc này, một nơi cách nơi này phạm vi rất xa, bên trong Nghênh
Hoàng Châu, vị trí Thiểu Ti tông, theo Đại Dực vang lên một tiếng hét lên, đoàn
người Thất Huyết Đồng hoàn thành nhiệm vụ Huyết Sát đang cưỡi Đại Dực bay
thẳng về liên minh.
Theo truyền tống chấn động vang vọng, trong nháy mắt tiếp theo, khi thiên
địa biến sắc, Thất Huyết Đồng và mọi thứ xung quanh …toàn bộ tan biến.
Lúc xuất hiện đã ở trên cửa núi Thất Huyết Đồng, ánh chiều tà chiếu rọi
khắp thiên địa, cũng rơi vào trên mặt những đệ tử Thất Huyết Đồng trở về, chỉ
là tuyệt đại đa số người trong đó, tâm thần vẫn còn lưu lại nỗi khiếp sợ vừa trải
qua hồi nãy.
Lực lượng Thần Linh, trước đây mọi người đã biết rằng nó rất mênh mông
khó dò, biết nó có thể cải biến cả thiên địa, ảnh hưởng hết thảy, nhưng những
thứ này thật ra đều là suy nghĩ.
Rất ít người biết được phương thức biểu hiện cụ thể của Thần Linh, chỉ biết
khi khí tức kia xâm nhập tới chúng sinh, những nơi ánh mắt nhìn qua đều hóa
thành cấm khu.
Nhưng hôm nay bọn họ đã hiểu được cụ thể hơn một chút..... Nhưng chỉ
là một chút xíu như thế thôi, đã làm cho cõi lòng bọn họ trong không cách nào
khống chế, dâng lên cảm giác sợ hãi.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy, vẫn có một số ít tu sĩ sau
khi cảm giác tất cả, trong lòng vẫn còn bốc lên chiến ý như cũ, mà Hứa Thanh
chính là người thứ nhất.
Hắn đã nhìn thấy Thần Linh mở mắt hai lần, hắn bất hạnh hơn so với những
người khác, đồng thời cũng có chỗ may mắn hơn người khác, một là hắn không
chết, hai là hắn có thể nhìn thêm lần nữa.
Cho nên sau khi trở lại tông môn, Hứa Thanh trước tiên liền đi đến trước mộ
Lục gia, hắn đặt đầu của Thánh Quân Tử ở trước mộ phần của Lục gia, sau đó
ngồi xuống lặng lẽ nhìn mộ bia.
Theo sắc trời dần dần tối đi, Hứa Thanh cầm lấy một bầu rượu, uống một
ngụm sau đó nhẹ giọng thì thào.
"Vẫn chưa kết thúc."
"Hoàn toàn chính xác, vẫn chưa kết thúc!" Đáp lại Hứa Thanh, là giọng nói
của Thất gia truyền đến từ phía sau hắn.
Thất gia đã đi tới đứng ở bên người Hứa Thanh, ấn một cái vào bờ vai của
Hứa Thanh, ý bảo hắn không cần đứng dậy bái kiến, sau đó lão nhìn qua bia mộ
cùng với đầu Thánh Quân Tử phía dưới.
"Việc Chúc Chiếu muốn làm, là việc mà vạn tộc không thể khoan nhượng,
bây giờ mới chỉ là bắt đầu, ta cũng đã nhìn ra manh mối về thân phận của vị chủ
nhân của Dạ Cưu, phía sau người này... Tồn tại Thần Vực."
"Đại kiếp đã đến, cho nên mấy cái Thần Vực kia, lại muốn tiến vào nhân
gian." Thất gia nhẹ giọng mở miệng, Hứa Thanh trầm mặc.
Hồi lâu sau, Thất gia lần nữa vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.
"Gã không phải ca ca của ngươi." Nói xong, Thất gia dần dần đi xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.