Quang Âm Chi Ngoại
Thân thể Hứa Thanh chấn động.
Hồi lâu sau, hắn quay đầu nhìn về phía Thất gia rời đi.
Thực ra hắn cũng không cố ý giấu giếm việc này, chỉ là không muốn nói,
nhưng hiển nhiên vẫn không thể giấu được sư tôn, bởi vì trong khoảng thời gian
này, Thất gia hầu như đã hao phí toàn bộ tâm thần để nghiên cứu về Chúc
Chiếu.
Màn đêm buông xuống, Hứa Thanh đứng lên rồi cúi đầu về phía mộ của
Lục gia, sau đó quay người rời đi.
Đi xuống núi, bước ra khỏi sơn môn, đi một mình trên đường, một mình
nhìn lên bầu trời đêm…
Gió tháng mười mang theo một chút hơi lạnh từ trên biển thổi tới, thổi vào
trên người của hắn, trên mặt, trên tóc…
Nhưng Hứa Thanh không cảm thấy lạnh, hắn nhìn qua đám người trên
đường, nhìn qua khắp những ngọn đèn dầu trên đường, cho đến khi nhìn thấy
được một cửa hàng đang muốn thu dọn, hắn biết người chủ của cái cửa hàng
này.
Đây chính là cửa hàng đồ ăn sáng mà hắn thường xuyên đi ăn lúc còn ở
Nam Hoàng Châu, đối phương cũng đã tới đại lục Vọng Cổ, bây giờ đã không
chỉ còn bán đồ ăn sáng nữa, mà đã trở thành mở bán cả ngày.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày gần đây liên minh có hơi tiêu điều, cho nên hôm
nay dọn hàng hơi sớm hơn so với ngày thường, mà lão bản của cửa hàng này
cũng tương tự nhìn thấy Hứa Thanh, cũng nhận ra hắn.
"Ăn chút gì không?"
Hứa Thanh gật đầu, đi tới ngồi xuống, chủ quán rất vui vẻ múc cho hắn một
bát canh thịt trâu, lại lấy thêm ba quả trứng, Hứa Thanh uống một ngụm, là mùi
vị quen thuộc kia, khiến cho trên mặt hắn nở ra một nụ cười.
Gió thổi tới, lại thổi qua bên người Hứa Thanh, nhưng những thứ này không
còn trọng yếu nữa.
Nước canh uống rất ngon, Hứa Thanh từ từ uống, một ngụm lại húp tiếp một
ngụm, cho đến khi một giọt cũng không dư thừa, hắn cầm một quả trứng lên,
bóc từng lớp vỏ bắt đầu ăn.
Hắn không thích việc bóc vỏ trứng cho lắm, nhưng so với cảm giác thỏa
mãn lúc này, hắn vẫn cẩn thận bóc từng chút một.
Cuối cùng ăn xong, Hứa Thanh vừa lòng thoả ý đứng dậy trả tiền, chắp tay
cúi đầu về phía chủ quán rồi liền rời khỏi nơi đây, về tới nơi cập bến của mình.
"Cuộc sống vẫn còn đang tiếp diễn, không vội... Thánh Quân Tử, chỉ là
người thứ nhất." Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong mắt lộ ra ánh
sáng thâm sâu, quay người trở lại khoang thuyền, khoanh chân ngồi xuống sau
đó bắt đầu tu hành.
Một trận chiến này hắn đã chém giết Thánh Quân Tử, cắn nuốt con Kim Ô
kia, bản thân Kim Ô đã thành công tấn chức lên cấp hai, tăng thêm chiến lực
một cung, khiến cho hắn tuy chỉ có lực lượng hai tòa Thiên Cung chân thật,
nhưng lại có thể bộc phát chiến lực ba cung.
Phối hợp với những thủ đoạn khác, Hứa Thanh có thể quét ngang trong Kim
Đan ba cung, thậm chí một khi lấy độc cấm ra dùng, Hứa Thanh cảm thấy nếu
như phối hợp nó với sự che chở của Tử Thiên Vô Cực Quan, chỉ cần Kim Đan
bốn cung không cách nào phá vỡ lực lượng che chở của Tử Thiên Vô Cực Quan
trong một thời gian ngắn, vậy thì cuối cùng cũng phải chết ở dưới độc cấm của
hắn.
"Nhưng ta còn phải càng cố gắng hơn nữa, tranh thủ khiến tòa Thiên Cung
thứ ba của ta từ hư hóa thật." Hứa Thanh nhẹ giọng thì thào và nội thị bản thân,
hắn trải qua mấy lần dùng Quỷ U Đoạt Đạo thu hoạch Kim Đan của địch nhân,
tòa Thiên Cung thứ ba của hắn cũng đã thực chất hóa được một nửa.
Nhìn như tốc độ không phải rất nhanh, nhưng nếu như so sánh với những
Thiên Cung của tu sĩ Kim Đan khác, loại tốc độ này của Hứa Thanh đã là cực
nhanh rồi, về phần Thánh Quân Tử tại sao lại khiến một cung thành thực chất
nhanh như thế, hiển nhiên là có cơ duyên khác, cũng không tính là tốc độ tu
luyện thông thường.
Mà những ý chí còn sót lại bên trong những khỏa Kim Đan mà hắn đoạt tới
tay kia, cũng không cách nào sinh ra bất luận rung chuyển gì đối với tâm thần
của hắn.
Bởi vì trong thức hải của hắn có một tôn Quỷ Đế Sơn, trấn áp hết thảy.
Cứ như vậy thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh liền trôi qua một tháng.
Trong một tháng này, liên minh đã hoàn toàn xóa đi ảnh hưởng cuối cùng từ
cái trường hạo kiếp kia, đồng thời cũng gia tăng việc thu nhận đệ tử, bổ sung rất
nhiều người mới gia nhập các tông.
Bên Thất Huyết Đồng cũng có tăng trưởng ổn định, mà bởi vì Đông U
thượng nhân đồng ý lời mời của Huyết Luyện Tử, bây giờ bọn họ chẳng những
là minh hữu với Đông U đảo, bản thân bà cũng đã gia nhập Thất Huyết Đồng,
đã trở thành Khách khanh lão tổ của Thất Huyết Đồng.
Sự gia nhập của Đông U thượng nhân khiến cho thực lực của Thất Huyết
Đồng tăng mạnh, hơn nữa Thất Huyết Đồng lại chiếm được pháp bảo Cấm Kỵ
huyết thụ của Lăng Vân kiếm tông, tất cả những điều này khiến cho địa vị của
Thất Huyết Đồng trong Liên Minh Bát Tông tăng lên rất nhiều.
Hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt hơn, Hứa Thanh cũng đã thành
công hóa thực tám phần tòa Thiên Cung thứ ba của mình, cách hoàn toàn hóa
thực không xa.
Tâm tình của hắn cũng đã khôi phục hơn phân nửa, hết thảy mọi việc đều bị
hắn chôn ở sâu trong đáy lòng.
Về phần lão tổ Kim Cương Tông và Ảnh Tử, cả hai đều rất ra sức, đều cố
gắng đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân để tiến về phía trước.
Mà đúng lúc này... Trong liên minh, lần nữa xảy ra một đại sự!
Việc này, phát sinh ở Huyền U tông.
Địa điểm là ở trong cấm địa của Huyền U tông.
Sự tình phát sinh vào sáng sớm ngày hôm nay, theo một tiếng gào thét kinh
thiên động địa truyền khắp toàn bộ liên minh, tiếng gào thét này là từ hồn của
con yêu xà bên trong Huyền U tông, hồn của nó đã hoàn toàn thức tỉnh.
Sở dĩ thức tỉnh, một mặt là bị kích thích, một phương diện khác là bởi vì
một cái răng nanh cuối cùng trong mồm của nó đã bị người khác không biết
dùng phương pháp gì, đã cứng rắn cắt đi.
Người gây chuyện bị bắt ngay tại chỗ, chính là Ngô Kiếm Vu của Thất
Huyết Đồng.
Nghe nói lúc bị bắt, Ngô Kiếm Vu vẫn còn ngâm thơ cùng hồn yêu xà...
Mặt khác, tuy người bị bắt, nhưng tang vật lại biến mất.
Lúc Hứa Thanh biết rõ được tin tức này, hắn đang uống canh ăn sáng, Ngôn
Ngôn ở một bên tựa như một nàng tiểu nương tử, nhu thuận bóc vỏ trứng cho
Hứa Thanh.
Không lâu sau Hứa Thanh để muỗng canh xuống, ngẩng đầu nhìn về thân
ảnh vội vàng mà đến phía trước.
Là đội trưởng.
Y đang nhanh chóng chạy đến, sau khi đến liền trực tiếp ngồi ở bên người
Hứa Thanh, vẻ mặt chột dạ nhìn quanh khắp nơi.
"Đội trưởng, sắc mặt của ngươi không tốt, chắc là đã làm nên chuyện xấu gì
đúng không?" Hứa Thanh nhấp một hớp nước canh, nhẹ giọng mở miệng.
"Tiểu Thanh, ngươi không nên nói lung tung, ta thế này là bởi vì thời tiết trở
nên lạnh, hơi cảm lạnh rồi." Đội trưởng ho khan một tiếng, thần sắc nghiêm
nghị lên.
"Đúng rồi, còn nhớ những gì ta nói lần trước không, ta từng nói là muốn đi
làm một chuyện lớn cùng ngươi, bây giờ ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến, hai
người các ngươi có đi cùng hay không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.