Quang Âm Chi Ngoại

Chương 727: Bảo y của ta (1)



"Tiểu Thanh, đi cùng ta đi, sư huynh mang bọn ngươi đi kiếm một chầu

lớn." Đội trưởng nhanh chóng mở miệng, vừa nói còn vừa đảo mắt nhìn qua bốn

phía, bộ dáng rất là cảnh giác.

"Ta không đi." Hứa Thanh lắc đầu.

"Vì sao?" Đội trưởng cấp bách.

"Ngươi vừa chọc giận Huyền U tông, muốn kéo ta đứng cùng để yểm trợ

cho ngươi." Hứa Thanh nhớ tới lần trước đi cùng đội trưởng vào trong cấm địa

Huyền U tông, thấy đối phương nhìn cái răng nanh của yêu xà với ánh mắt

cuồng nhiệt.

Lại liên tưởng tới đoạn thời gian trước đối phương và Ngô Kiếm Vu liên

tiếp tới lui với nhau, kết quả bây giờ Ngô Kiếm Vu như kẻ ngu bị người ta bắt

tại trận, đội trưởng lại bình yên vô sự chạy ra.

Hiển nhiên Ngô Kiếm Vu bị đội trưởng lừa dối quá ác, thật sự là một tên

ngốc.

Đội trưởng ho khan một tiếng, đáy lòng của y đích xác là nghĩ như vậy, dù

sao việc y vừa gây ra quá lớn, y lo lắng nếu mình không ở cùng với Hứa Thanh,

chính mình sẽ bị Tử Huyền Thượng Tiên một cái tát chụp chết.

Mà nếu lôi kéo được Hứa Thanh, khi Tử Huyền Thượng Tiên thật sự đã

đến... Có Hứa Thanh bên cạnh, đại khái y sẽ an toàn.

"Tiểu sư đệ phải tin tưởng đại sư huynh của ngươi chứ! Ngươi yên tâm, lần

này tuyệt đối là một vụ lớn, ngươi đang mở Thiên Cung đúng không, nếu như

việc lần này kết thúc, chắc chắn ngươi có thể mở thêm càng nhiều Thiên Cung

hơn nữa!" Đội trưởng nhìn vào ánh mắt Hứa Thanh, vỗ ngực cam đoan, một bộ

dạng chúng ta là người cùng một nhà, đảm bảo sẽ không gạt ngươi.

Sau đó liền cầm lấy một quả trứng bên cạnh, tự mình bóc vỏ ăn.

Thần sắc Hứa Thanh vẫn bình thường như cũ, tiếp tục uống nước canh,

Ngôn Ngôn bên cạnh hiếu kỳ nhìn qua đội trưởng, cũng không quên đưa quả

trứng đã bóc xong vào trong bát của Hứa Thanh, sau đó ngọt ngào cười với Hứa

Thanh một cái.

Đội trường nhìn một màn này liền cảm thấy có chút không vui, cúi đầu nhìn

qua quả trứng trong tay, y cũng muốn có người bóc vỏ trứng giúp mình.

"Tiểu Thanh à, ta nghĩ rằng ngươi không phải là nhân tộc."

"Đội trưởng, có lẽ người của Huyền U tông sắp tìm tới nơi này rồi đấy."

Hứa Thanh uống một ngụm nước canh nói.

Đội trưởng nhướn lông mi lên.

"Nhân tộc không thể nào có tướng mạo như ngươi được, tuyệt đối không thể

nào, ngươi có phát hiện ra không, theo ngươi càng lớn lên thì càng ngày lại

càng trở nên yêu dị rồi, mơ hồ rất giống một cái tộc quần thần bí mà ta từng

nghe nói trước kia, ta nghĩ rằng ngươi đại khái là người của tộc quần kia đấy,

tiểu Thanh, ta cũng hiểu khá rõ về cái tộc quần đó, ngươi có muốn biết thêm

nhiều hơn về thân thế của mình không?"

“Không muốn." Hứa Thanh uống hết một ngụm nước canh sau cùng, lại ăn

thêm một quả trứng, nội tâm rất là thỏa mãn, hắn luôn không tin những chuyện

ma quỷ mà đội trưởng nói ra.

Đội trường có chút gấp rồi, mắt thấy Hứa Thanh ngọt muối đều không thèm

nếm thử, liền dùng ra chiêu sát chiêu cuối cùng.

"Hứa phó ti, ngươi còn thiếu nợ ta hai trăm vạn linh thạch!"

"Đại sư huynh, chỗ ta có một số ngọc giản, có lẽ rất đáng tiền." Hứa Thanh

nói xong liền xuất ra ngọc giản lưu lại hình ảnh đội trưởng giả nữ.

"Ngôn Ngôn, ta nghĩ rằng ngươi không nên gia nhập vào Thất Huyết Đồng,

ngươi nghe ta, đi bái nhập vào Huyền U tông, lấy hiểu biết của ta đối với tiểu

Thanh, hắn có một sở thích riêng đối với Huyền U tông." Đội trưởng nhìn về

phía Ngôn Ngôn, giật dây nói.

Ánh mắt Ngôn Ngôn sáng lên.

Hứa Thanh thở dài một tiếng, hắn coi như đã nhìn ra, lần này đội trưởng thật

sự rất chột dạ, nhất định phải lôi kéo chính mình theo cho bằng được, nếu như

hắn không đồng ý, sợ là sẽ dây dưa mãi không dứt.

"Tiểu Thanh, ngươi đã lớn rồi, cho nên không còn nhớ tới sư huynh nữa

đúng không, ta là cấp trên của ngươi, ta là Đại sư huynh của ngươi, ta vì ngươi

mà giận dữ mắng mỏ sư tôn, ta thậm chí còn nói nhược điểm của sư tôn cho

ngươi biết, ta còn chảy máu vì ngươi, gánh nồi vì ngươi, ta cùng ngươi về nhà,

chúng ta đã cùng nhau tắm chung, chúng ta cùng nhau đi chơi, chúng ta………"

Khuôn mặt của đội trưởng vô cùng ủy khuất nói liên hồi.

Ánh mắt Ngôn Ngôn trợn to, vẻ mặt không cách nào tin nhìn qua đội

trưởng, sau đó lại nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh trầm mặc, sau khi suy nghĩ một chút liền lấy một quả táo từ

trong lòng ngực, đưa cho đội trưởng.

Đội trưởng nhướn lông mi lên, Hứa Thanh lại lấy ra một tờ chiết khấu của

tiên trì, đưa tới.

Đội trưởng chần chờ một chút.

"Chiết khấu bảy mươi phần trăm!" Hứa Thanh nhìn đội trưởng.

Đội trưởng quét mắt nhìn qua, nhịn xuống không đưa tay ra lấy.

"Có đi hay không?"

Hứa Thanh thở dài, hắn vốn không muốn đi, nhưng đội trưởng đã nói đến

nước này rồi, vì vậy cũng chỉ đành gật nhẹ đầu.

Lúc này trên mặt đội trưởng mới nở nụ cười, nhanh chóng cầm quả táo và

tấm phiếu chiết khấu tiên trì lên, thấp giọng nói.

"Đây mới là sư đệ tốt của ta, lần này sư huynh tuyệt đối không lừa ngươi, là

một vụ lớn, Ngôn Ngôn, chúng ta cùng nhau đi."

Ánh mắt Ngôn Ngôn sáng ngời, nhanh chóng gật đầu.

"Đi đi đi, chúng ta đi ngay, nếu muộn chút nữa liền không ra được, tiểu

Thanh, dùng Pháp Hạm của ngươi." Đội trưởng nhanh chóng đứng dậy, thúc

giục nói.

Hứa Thanh lặng lẽ lấy ra Pháp Hạm của mình.

Pháp Hạm vừa ra, đội trưởng liền là người thứ nhất nhảy lên, thân thể Hứa

Thanh hơi nhoáng một cái cũng bước lên trên Pháp Hạm, Ngôn Ngôn đang

muốn đi theo, Hứa Thanh liền liếc mắt nhìn qua.

Ngôn Ngôn lập tức giơ tay lên, chỉ một ngón tới đội trưởng.

"Y kêu ta đi."

"Mang theo Ngôn Ngôn, nàng hiểu rõ về nữ nhân, cũng thuận với việc lớn

mà chúng ta muốn làm." Đội trưởng nhanh chóng mở miệng.

Hứa Thanh nhíu mày, không nhiều lời, dưới sự thúc giục của đội trưởng mà

bấm niệm pháp quyết, Pháp Hạm lập tức vang lên tiếng nổ bay thẳng đến bầu

trời, ngay lập tức rời xa sơn môn Thất Huyết Đồng.

Hầu như ngay khi đám bọn hắn rời đi chưa tới ba mươi hơi thở, Tử Huyền

Thượng Tiên lạnh mặt xuất hiện trên bầu trời, một bước đi tới đứng trên không

trung nhìn Pháp Hạm đi xa, trong lòng muốn đuổi theo, nhưng lại nghĩ đến tính

cách của Hứa Thanh trong khoảng thời gian này càng ngày càng trở nên trầm

mặc, vì vậy liền trầm ngâm.

"Để hắn ra ngoài giải sầu cũng tốt, nhưng mà người chạy được nhưng miếu

không chạy được!" Tử Huyền Thượng Tiên hừ lạnh một tiếng, hùng hổ bay

thẳng đến sơn môn Thất Huyết Đồng.

Một lát sau, từ trong sơn môn Thất Huyết Đồng truyền ra tiếng rống phẫn

nộ của Thất gia.

"Trần Nhị Ngưu, ngươi có bản lĩnh thì đừng trở về nữa, sau khi trở về lão tử

liền cắt ngang chân của ngươi!"

Thanh âm này cực lớn truyền khắp bát phương, coi như là Hứa Thanh đã rời

đi rất xa cũng đều nghe thấy, vì vậy liền nhìn đội trưởng vẻ mặt đắc ý một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.