Quang Âm Chi Ngoại
Phát hiện ánh mắt của Hứa Thanh, đội trưởng ho khan một tiếng: ""Lão đầu
tử đây là đang ra ám hiệu với ta, nói ta trong khoảng thời gian ngắn không phải
về nữa, haiz, quả nhiên sư tôn vẫn yêu thương ta."
""Ta nghĩ lần này sư tôn rất nghiêm túc." Hứa Thanh thu hồi ánh mắt nhìn
đội trưởng, cúi đầu lướt qua ngọc giản truyền âm của mình, lúc này giọng nói
nghiến răng của Thất gia đang vang vọng trong đầu óc của hắn.
"Có phải đại sư huynh của ngươi đang ở chỗ của ngươi hay không, tiểu tử
này ỷ vào một kiện bảo vật có thể biến ảo bản thân mà ta cho, lá gan rõ ràng to
lên, vậy mà dám đóng ngọc giản không thèm xem truyền âm của ta. Ngươi nói
cho nó biết, lần này lão tổ cũng đã biết rằng nó rất giỏi gây chuyện, cũng ủng hộ
vi sư đánh gãy chân của nó!"
Đội trưởng không nghe được giọng nói của Thất gia trong đầu Hứa Thanh,
vì vậy liền ngượng ngạo cười một cái rồi nói.
"Ngươi không hiểu, thật ra ở trong tông môn người quan tâm tới ta nhất
không phải sư tôn, mà là lão tổ, cùng lắm thì ta đi van xin lão tổ, điểm này thì
tiểu Thanh ngươi không làm được, trong thế hệ này chỉ có ta mới được lão tổ vô
cùng yêu thương tha thiết, nhưng ngươi cũng không cần khổ sở, không có biện
pháp, ta hoạt bát giúp các lão già vui vẻ, bọn họ liền yêu thích ta."
Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi ngọc giản, bỏ đi ý nghĩ nói cho đội trưởng biết sự
thật.
Sau đó vừa điều khiển Pháp Hạm bay nhanh, vừa hỏi chuyện lớn trong
miệng đội trưởng.
"Thật sự là chuyện lớn!" Đội trưởng nhìn thấy đã rời xa tông môn, đáy lòng
thở ra một hơi, mặt mày hớn hở và thấp giọng mở miệng.
"Lần này mục tiêu của chúng ta, là Tam Linh Trấn Đạo Sơn!"
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, chuẩn bị điều khiển Pháp Hạm quay lại, hắn
không muốn đi tìm chết.
"Đừng, lần này tuyệt đối không có vấn đề, ta cũng đã thăm dò tin tức đầy đủ
hết rồi, mục tiêu của chúng ta là lão Tam của Tam Linh Trấn Đạo Sơn, chính là
U Tinh Linh Tôn." Ánh mắt đội trưởng sáng lên.
"Ngươi còn nhớ bộ y phục nàng mặc lần trước không, lúc nàng kiêu ngạo
bay ngang qua đỉnh đầu của ta, ta đã liền chú ý tới bộ bảo y của ta."
"Quan trọng nhất là ta còn có tình báo, trong tình báo nói rằng gần đây Chấp
Kiếm Đình sẽ động thủ với Tam Linh, tính toán thời gian có lẽ không xa nữa,
cho nên chúng ta trước tiên cứ trà trộn vào đó, đợi Chấp Kiếm Giả đến động
thủ, chúng ta sẽ thừa dịp loạn lạc tiến vào trong cướp lấy kiện bảo y của ta."
"Trên kiện bảo y kia đều là bảo bối, tiểu Thanh, đến lúc đó ngươi chỉ cần
tùy tiện hút một chút liền dễ dàng mở ra mấy cái Thiên Cung." Đội trưởng rất
nắm chắc, càng nói càng hưng phấn, hiển nhiên là y đã nghĩ về bộ bảo y kia thật
lâu rồi.
"Huống hồ, ngươi cho rằng vì sao ta phải đi Huyền U tông để lấy cái răng
kia, không phải là vì để cắt y phục sao, ta nghĩ rằng kiện bảo y kia ta cắn không
nổi, nhưng mà có răng của yêu xà, vậy thì không thành vấn đề."
Ngôn Ngôn ở một bên nghe thấy kế hoạch to gan như vậy, dù là tính cách
của nàng vốn đã điên cuồng cũng phải hít vào một hơi, nàng đúng là một người
điên, đôi khi cũng khát máu, nhưng nàng cũng cảm thấy mình vẫn sống chưa có
đủ, vẫn còn muốn sống tiếp.
Nàng cảm thấy đội trưởng điên đến cực hạn rồi, dù sao kẻ đó cũng là một
đại tu sĩ cảnh giới Quy Hư cùng một tầng với nãi nãi của nàng.
Đi trộm y phục của ả... Chuyện này nguy hiểm cực lớn, một khi bị phát hiện
thì không khác gì tự tìm chết cả, huống hồ chỗ đó không phải chỉ có một Quy
Hư, mà là ba người.
Coi như thật sự có Chấp Kiếm Giả ra tay, nhưng mức độ nguy hiểm cũng là
cực lớn, bởi vì nàng hiểu rõ nữ nhân, biết rõ nữ nhân nhiều khi còn coi trọng
quần áo hơn tất cả mọi thứ.
Động vào quần áo của người ta, tất sẽ khiến người ta lửa giận ngút trời.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng nhìn thấy trên mặt Hứa Thanh lộ ra
vẻ trầm tư, vì vậy liền trừng mắt nhìn qua, không nói chuyện.
Hứa Thanh trầm ngâm, phân tích trong lòng, suy nghĩ nếu như thế thì việc
này không phải là không thể làm, nhưng hắn còn có chút nghi hoặc, vì vậy sau
khi suy tư liền lập tức mở miệng.
"Động thủ không có vấn đề, nhưng ta rõ ràng thấy kiện bảo y kia là một bộ
chiến bào, lúc U Tinh Linh Tôn ra tay nhất định sẽ mặc lên người, làm sao
chúng ta lấy ra?"
Trong mắt đội trưởng lộ ra vẻ xem thường.
"Dù thế nào ả cũng là nữ nhân! Lại còn là một nữ nhân cực kỳ thích chưng
diện, ngươi chớ quên, hôm ấy nàng một đường vừa tự soi gương vừa phi hành
bay tới."
Hứa Thanh có chút nghi ngờ.
Mắt thấy Hứa Thanh cũng không hiểu, đội trưởng đột nhiên liền cảm giác
mãnh liệt về sự ưu việt của mình, vì vậy liền ho khan một tiếng nhìn Ngôn
Ngôn.
"Ngôn Ngôn, ngươi có mấy bộ y phục?"
"Cũng không có nhiều...." Ngôn Ngôn trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói, nói
xong lại bồi thêm một câu.
"Khoảng một ngọn núi mà thôi, nhưng mà nếu ai đụng vào quần áo của ta,
ta sẽ giết chết người đó, còn Hứa Thanh ca ca thì ngoại lệ."
Đội trưởng bỏ qua nửa câu sau của Ngôn Ngôn, giờ phút này nhìn qua Hứa
Thanh, thâm ý sâu sắc mở miệng.
"Ngươi đã hiểu chưa?"
“U Tinh Linh Tôn làm sao lại chỉ có một bộ y phục được, ngươi cho rằng ai
cũng như ngươi sao, mà nếu như thật sự trùng hợp ả mặc bộ y phục kia ra ngoài
đánh nhau, vậy cũng không sao, nhất định ả còn có những bộ bảo y khác cùng
loại."
"Hừ, nữ nhân, không thể nào chỉ có một bộ bảo y, tiểu Thanh à, ta hiểu nữ
nhân hơn ngươi nhiều." Đội trưởng đắc ý mở miệng.
"Cho nên lần này thu hoạch của chúng ta, tuyệt đối không nhỏ!"
Hứa Thanh trầm mặc.
"Huống hồ, lần này Chấp Kiếm Đình cũng sắp mở ra một cuộc thí luyện
tuyển người, chúng ta làm xong vụ này liền đi qua, thời gian vừa đủ."
"Ta cũng đã lên kế hoạch hết rồi, lần này chúng ta đi tới chỗ Tam Linh, thể
hiện ra một chút bổn sự trước mặt cao tầng Chấp Kiếm giả, khiến cho bọn họ
chú ý và quen mặt, đến khi chúng ta đi tham gia thí luyện, nói không chừng lại
có thể được tăng thêm chút định mức."
""Tin tưởng ta đi mà tiểu sư đệ, tất cả những gì ta làm, đều là vì khiến cho
chúng ta có thể dễ dàng gia nhập Chấp Kiếm Đình hơn!"
- -----
*Lời dịch giả: Trái gió trở trời, mưa gió liên miên, tại hạ bị mắc mưa và sốt
mất rồi, nhưng sợ các vị đạo hữu không có chương đọc, nên hàng ngày vẫn cố
gắng.
Nếu có lên chương muộn hơn bình thường, mong các vị đạo hữu thông cảm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.