Quang Âm Chi Ngoại
Ba người cứ như vậy lu bù lên, dần dần cắt hết hơn mười kiện bảo y.
Chỉ là chất liệu của những kiện bảo y này quá mức kinh người, ẩn chứa dồi
dào khí tức tiên linh, lại bởi vì thân thể của U Tinh Linh Tôn cao lớn, bộ quần
áo nào cũng cực kỳ nặng, bất luận một kiện đồ nào chồng chất cùng một chỗ,
cũng giống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Thế nên bọn họ không cách nào lấy đi toàn bộ, chỉ có thể cắt lấy bộ phận tốt
nhất phía trên.
Cho nên nơi đây rất nhanh liền trở thành một đống bừa bộn, mỗi một bộ y
phục đều rách rưới tung toé, có bộ rách như cái màn cửa, có cái lại đều là lỗ
thủng, tựa như trang phục của người ăn mày.
Cùng lúc đó, bên ngoài vẫn không ngừng truyền đến những tiếng nổ vang,
càng lúc càng kịch liệt, mà cảm giác đất rung núi chuyển cũng càng dần càng vô
cùng mãnh liệt.
Hứa Thanh nhìn thấy như thế, lập tức mở miệng.
"Chúng ta đi thôi, nếu còn không đi sẽ gặp nguy hiểm!"
Hứa Thanh nói xong liền trảm đứt nội tâm tham lam của mình đối với nơi
này, thân thể nhoáng một cái liền muốn ly khai, Ngôn Ngôn do dự một chút rồi
cũng nhanh chóng lui ra phía sau.
Đội trưởng nguyên bản cũng không cam lòng, y chuẩn bị tiếp tục lục tìm,
định đập gạch bằng linh ngọc trên mặt đất ra.
Nhưng khi nhìn đến Hứa Thanh và Ngôn Ngôn đang rời đi, y bỗng nhiên
nghĩ đến một màn bên trong Hải Thi tộc, lúc ấy chính y đen đủi trở thành người
gánh nồi.
Vì vậy đội trưởng liền thở sâu một hơi, nghiến răng chạy theo Hứa Thanh và
Ngôn Ngôn, nhanh chóng rời khỏi động phủ.
"Thấy tốt thì lấy, thấy tốt thì lấy, ta phải sửa lại thói quen tốt là tham lam
quá phận, lần này không thể tham nữa!" Đội trưởng vừa đi, vừa âm thầm thề
trong lòng.
Rất nhanh, ba người theo lỗ thủng ngoài cửa vào rời khỏi động phủ, sau khi
tự mình mở ra ẩn nấp, liền nhanh chóng bay về phía dưới núi.
Ngay khi ba người rời khỏi không lâu, ngoài lỗ thủng của động phủ bỗng
xuất hiện một đạo thân ảnh hồng sắc đang nhanh chóng bay tới gần.
Đây là một nữ tử mặc trường bào màu đỏ, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng
che đậy tướng mạo, trên vai vác một thanh liêm đao hình ác quỷ màu đen cao
hơn cả người, trên liêm đao tản ra từng trận chấn động quỷ dị.
Dáng người của nàng nhẹ nhàng, ngay khi tới gần liền quan sát khắp nơi sau
đó khẽ cười một tiếng.
"Những trưởng lão trong giáo luôn nói trong ba Linh thì U Tinh Linh Tôn là
người thích cất giấu bảo vật nhất, lần này ta thừa cơ tới đây, ngược lại muốn
nhìn xem U Tinh Linh Tôn cất giấu những bảo vật gì."
Nữ tử nói xong liền bước một bước vào bên trong lỗ thủng, đi vào trong
động phủ, đưa đôi mắt đẹp dưới mặt nạ nhìn bốn phương.
Thứ đầu tiên mà ánh mắt nhìn thấy, là mặt đất sạch sẽ.
"Mặc dù bên ngoài đại chiến, bên trong thân núi đã sụp xuống, nhưng nơi
đây lại thật kỳ dị, vậy mà lại sạch sẽ như vậy." Nữ tử nói nhỏ, nhưng trong nháy
mắt tiếp theo khi nàng ngẩng đầu nhìn vách tường bốn phía, lập tức sửng sốt
một chút.
Trên vách tường có rất nhiều lỗ khảm, nhìn tạo hình giống như bên trong đã
từng có khảm hạt châu.
Nữ tử do dự rồi đi rất nhanh qua động phủ, sau khi đi qua nhiều gian phòng
bên trong, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Nàng phát hiện ngay cả giường và các loại đồ dùng hàng ngày trong nhà đều
trống rỗng.
Cho đến cuối cùng khi nhìn từng mảnh quần áo rách chất đầy trên đất, nàng
cũng phải hít vào một hơi.
"Vậy mà lại có người nhanh hơn ta một bước, người này chẳng lẽ là chuột
biến thành sao, hay là có thâm cừu đại hận với U Tinh Linh Tôn, thế mà lại hủy
quần áo đoạt bảo như vậy." Nữ tử chợt quay lại nhanh chóng rời khỏi, đáy lòng
tràn đầy cảnh giác.
Cùng lúc đó, vị trí gần chân núi của ngọn núi thứ ba, ba người Hứa Thanh
ẩn nấp bản thân gấp rút đi về phía trước, dự định rời khỏi phiến khu vực này.
Thu hoạch lần này quá lớn, bản năng của Hứa Thanh không muốn tiếp tục
lưu lại, nhất là khi nghĩ đến những bảo bối trong túi trữ vật, hắn lại càng muốn
mau chóng rời khỏi, không muốn phát sinh chuyện giống như lần ở Hải Thi tộc.
Nhưng đội trưởng thì lại hiện ra vẻ mặt tiếc nuối, y cảm thấy lần này vẫn
chưa đủ nghiền.
"Tiểu Thanh, ta cảm thấy lần này có chút không kích thích cho lắm." Đội
trưởng thấp giọng mở miệng.
Hứa Thanh cảm thấy lời này hơi quen thuộc, lập tức cảnh giác, lôi kéo Ngôn
Ngôn tăng tốc bay nhanh.
Đội trưởng ở phía sau liên tục thở dài, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về ngọn
núi thứ hai ở xa xa, liếm liếm bờ môi.
"Nếu không, chúng ta đi tới ngọn núi thứ hai thử nhìn một chút?"
Hứa Thanh vừa muốn mở miệng, nhưng vào lúc này trên bầu trời đột nhiên
truyền đến một tiếng nổ vang động trời, còn có âm thanh thê lương vang vọng
khắp bát phương.
Âm thanh này quá mức kịch liệt, cho dù khoảng cách chỗ ba người Hứa
Thanh không hề gần nơi phát ra, nhưng vẫn nhận phải ảnh hướng, thân thể ba
người chấn động mãnh liệt, Hứa Thanh phun ra một ngụm máu tươi, trên thân
thể Ngôn Ngôn chốc lát vỡ vụn hơn mười cái ngọc giản, sau đó cũng phun ra
máu tươi.
Đội trưởng cũng đồng dạng chấn động toàn thân, phun máu tươi ra, ba
người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong mắt bọn họ, U Tinh Linh Tôn phân hoá ra ba thân hình đang giao
chiến cùng ba vị Chấp Kiếm Giả trên bầu trời, vào giờ phút này, một cỗ phân
thân của ả cuối cùng đã bị vị Chấp Kiếm Giả kia dùng một kiếm đâm vào vị trí
trái tim, một quyền đánh nổ bụng dưới, còn biến ảo ra một cái đại ấn tràn ra uy
áp kinh khủng ngập trời, tràn ngập đạo vận, chợt đập tới.
Bụng dưới và ngực của đạo phân thân U Tinh Linh Tôn lập tức nổ tung,
truyền ra âm thanh kêu gào thảm thiết thê lương, đồng thời cũng bị đại ấn ẩn
chứa đạo vận đập vào trên người.
Đại ấn xuất hiện, hiển nhiên là đã được chuẩn bị từ sớm, mà nơi nhằm vào
mặc dù không hề chí mạng, nhưng lại trực tiếp ngăn cản đạo phân thân này liên
hệ cùng bản thể U Tinh.
Trong nháy mắt tiếp theo đạo phân thân này liền trực tiếp bị thương nặng, từ
trên bầu trời gào thét rớt xuống, đập thẳng vào vùng đất ở giữa ngọn núi thứ ba
và ngọn núi thứ hai, mặt đất nổ vang chấn động, đạo phân thân này cũng đã mất
đi ý chí, không còn nhúc nhích.
Mà nơi miệng vết thương lộ ra rõ ràng không phải máu thịt, mà là ánh sáng
tiên linh chói mắt cùng với khí tức tiên linh vô cùng nồng đậm, chỉ cần ngửi
thấy một cái liền khiến tinh thần người ta phấn khởi.
Mặt đất tràn ngập bụi đất, đại địa chấn động mãnh liệt, tựa như có Địa Long
trở mình, lay động kịch liệt. Thần sắc ba người Hứa Thanh đều có biến hóa
riêng, Ngôn Ngôn là hãi hùng khiếp vía, nhưng trong mắt đội trưởng lại lập tức
trở nên điên cuồng, y thèm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.