Quang Âm Chi Ngoại
Thứ khiến cho đội trưởng điên cuồng, chính là cỗ khí tức nồng đậm tràn ra
từ trên miệng vết phương cỗ phân thân của U Tinh Linh Tôn, còn có cả tiên linh
khí tràn ngập toàn thân của cỗ phân thân vừa rơi xuống này.
Thân thể này hoàn toàn không phải do máu thịt tạo thành, mà do linh thực
biến thành.
Mặc dù không biết là một loại linh thực nào, nhưng một khi có thể to lớn
đến như thế này, hiển nhiên là U Tinh Linh Tôn đã phải hao phí tinh lực cực
lớn.
Cỗ phân thân này, chính là một món thiên tài địa bảo.
Nhưng nguy hiểm cũng tương tự kinh người.
Theo cỗ phân thân này rơi xuống, có thể nhìn thấy hư vô bốn phía chung
quanh đều đang vặn vẹo, sinh ra chấn động kinh khủng, bên trong tràn ngập uy
áp ngập trời, dung hợp cùng một chỗ với khí tức tạo thành từng đợt trùng kích
vô hình.
Theo những đợt trùng kích vô hình tràn ra, hết thảy núi đá, hết thảy thực vật
bốn phía đều lập tức tan thành mây khói, thậm chí ngay cả mặt đất cũng đều
như vậy, nhanh chóng bị chấn động ăn mòn.
Có thể tưởng tượng, một khi tới gần nhất định sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử.
Nhưng hết thảy những thứ này, đều không ngăn cản được sự nồng nhiệt và
điên cuồng trong mắt đội trưởng.
"Thứ tốt, thứ tốt! Đây không phải là thân thể máu thịt, đây rõ ràng là thân
thể linh thực, là thiên tài địa bảo! Không biết U Tinh Linh Tôn lấy được cỗ linh
thực hình người lớn như thế này từ chỗ nào!"
Cả người đội trưởng trở lên kích động, mà Ngôn Ngôn thì nhìn đội trưởng
giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Nàng cảm thấy người này không phải là một tên điên, mà là một tên cuồng
đồ liều mạng.
Mặc dù phân thân của U Tinh Linh Tôn có tốt thế nào đi nữa, riêng việc nó
cách nơi đây rất xa nhưng nàng vẫn cảm thấy một cảm giác tim đập nhanh,
nguy hiểm sinh tử mãnh liệt, mỗi một tấc máu thịt trên toàn thân tựa hồ đều
đang hét lên nhắc nhở nàng nhanh chóng rời khỏi.
Lại càng không cần phải nói khi nhích tới gần, bốn phía còn có chấn động
vô hình, khiến cho núi đá và toàn bộ vật chung quanh đều toái diệt, Ngôn Ngôn
nhìn qua thôi cũng thấy tâm thần rung động lắc lư.
Ngôn Ngôn vừa muốn mở miệng, nhưng ngay sau đó nàng lại chú ý thấy
biểu cảm của Hứa Thanh bên cạnh, thấy được lúc này trong mắt của Hứa Thanh
cũng lộ ra ánh sáng giống như đúc với đội trưởng.
Ngôn Ngôn trầm mặc, trong nháy mắt tiếp theo nàng bỗng nhiên mở miệng.
"Hứa Thanh ca ca, hay là chúng ta tới ăn một miếng?"
Hứa Thanh động tâm.
Sự điên cuồng của Hứa Thanh không giống như đội trưởng.
Chuẩn xác mà nói, Hứa Thanh ưa thích phân tích mức độ nguy hiểm trước,
mặc dù đội trưởng cũng có điểm này nhưng nhiều khi đội trưởng sẽ tự động bỏ
qua, bởi vì đối với đội trưởng mà nói, chỉ cần có bảo bối tốt, vậy thì tính mạng
có là cái gì?
Năm đó khi gặp phải máu thịt Câu Anh tan vỡ y cũng dám chém giết tới cắn
một khối, cả nửa người tan vỡ cũng không hề thấy tiếc.
Bên trong Hải Thi tộc thì muốn lao tới gặm một ngón chân của pho tượng tổ
thi, cũng bởi vì y cảm thấy không kích thích, không cam lòng.
Còn lần ở trên Hải Tinh đảo, khi chỉ còn lại một cái đầu, đội trưởng vẫn kêu
Hứa Thanh ném mình bay qua, chỉ vì muốn cắn thân thể thơm ngon bổ dưỡng
của Bạch Lệ một cái.
Cho nên giờ phút này trong mắt của đội trưởng đã không còn gì nữa, nguy
hiểm uy áp gì đó đều không trọng yếu, quan trọng là...... Bảo bối đang ở trước
mắt!
Nhưng Hứa Thanh lại không giống vậy.
Hắn nhìn ra sự bất phàm trên cỗ phân thân của U Tinh Linh Tôn kia, cũng
cảm giác được thứ kia hoàn toàn không phải là thân thể máu thịt, mà là do linh
thực biến thành.
Mà loại thiên tài địa bảo này có trợ giúp cực lớn đối với tu hành của hắn,
cho nên hắn mới động tâm.
Lúc này U Tinh Linh Tôn trên bầu trời đang bị ba Chấp Kiếm Giả vây công,
liên tiếp bại lui, đây chính là cơ hội.
Cho nên trong mắt hắn mới lộ ra vẻ điên cuồng, muốn lao tới thử một lần.
Duy chỉ có một việc cần phải suy tính, đó chính là cỗ phân thân kia dù sao
cũng là phân thân của U Tinh Linh Tôn, uy áp bên trên cực lớn, dù cách gần cả
dặm cũng khiến Hứa Thanh hãi hùng khiếp vía, cảm giác toàn bộ thân thể đều
bị áp chế, khiến cho thân thể theo bản năng nghĩ cách tránh đi.
Từ đó có thể tưởng tượng, muốn tới gần bộ phân thân kia sẽ gặp phải khó
khăn không nhỏ, vì vậy Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
Lúc này đội trưởng cũng nhìn qua Hứa Thanh.
Hai người đều thấy được ánh sáng nóng bỏng trong mắt đối phương.
"Cần pháp khí chống cự được uy áp!" Hứa Thanh nhanh chóng mở miệng.
"Ta có!" Hô hấp của đội trưởng trở nên dồn dập, nhanh chóng lấy ra rất
nhiều pháp khí chống cự uy áp từ trên người, số lượng không sai biệt lắm tới
hơn hai mươi kiện.
Hứa Thanh có chút kinh ngạc, tại sao đội trưởng lại chuẩn bị những thứ này.
"Những thứ này là do ta chuẩn bị từ trước khi tới Nghênh Hoàng Châu, lúc
đó ta vốn chuẩn bị để đi tới hang ổ của Viêm Hoàng kiếm chút gì đó, ta nghĩ uy
áp ở chỗ đó nhất định rất lớn.”
“Đáng tiếc chúng ta đã tới Nghênh Hoàng Châu rồi, chỉ đành tạm thời
buông tha cho Viêm Hoàng một lần."
"Bây giờ dùng ở nơi này cũng không tính là lãng phí, nhưng Hứa Thanh,
ngươi phải thanh toán cho ta đó nhé, ta không có tiền." Đội trưởng nói rất
nhanh, sau đó liền phân những pháp khí này cho Hứa Thanh.
Chuyện này quá nguy hiểm, với tu vi của Ngôn Ngôn rất khó có thể tham
gia, cho nên sau khi Hứa Thanh và đội trưởng thương nghị liền không để cho
Ngôn Ngôn tham dự.
Rất nhanh sau khi hai người tự chuẩn bị xong, cả hai đều hung hăng nghiến
răng, trong sự kinh hãi của Ngôn Ngôn, cả hai chợt lao ra, phóng thẳng đến chỗ
phân thân của U Tinh.
Tốc độ cực nhanh, trong chốc lát liền bay ra tầm hơn mười trượng.
Theo họ tới gần, uy áp đến từ phân thân của U Tinh Linh Tôn cũng lập tức
trở nên mãnh liệt lên.
Hư vô bốn phía giống như bị ngưng kết, khí tức và trùng kích vô hình đến từ
phân thân tựa như một luồng sóng bài sơn đảo hải, khuếch tán về bốn phương.
Hứa Thanh và đội trưởng đứng mũi chịu sào, nhận phải toàn bộ trùng kích,
sắc mặt hai người lập tức trở nên trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, mở
ra toàn bộ pháp khí chống cự uy áp trên người, sau đó đều toàn diện vận hành.
Mặc dù như thế, nhưng luồng uy áp ập đến vẫn là rất lớn.
Thậm chí chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể nhìn thấy hư vô bốn phía quanh
phân thân của U Tinh Linh Tôn càng lúc càng vặn vẹo, thậm chí bởi vì không
gian vô hình trùng lặp, chung quanh đã xuất hiện từng đạo tia chớp màu đen.
Thoạt nhìn thấy mà giật mình, khiến người ta theo bản năng cảm thấy sợ
hãi.
Nhưng trong lòng Hứa Thanh và đội trưởng đều không có bất kỳ ý nghĩ từ
bỏ nào, hai người nằm rạp xuống trên mặt đất, nhanh chóng bò thẳng về phía
trước.
Dẫu sao khi đứng sẽ rất dễ thu hút những tia chớp bên trên, mà diện tích bị
xung kích cũng sẽ trở nên lớn hơn, không bằng nằm sấp trên đất càng dễ tới gần
hơn.
Việc này không cần câu thông, đơn giản là hành vi bản năng của hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.