Quang Âm Chi Ngoại

Chương 747: Kiếp này, chúng ta cùng nhau đồng hành (1)



"Đáng giá …rất đáng giá!"

Giờ phút này chiếc Pháp Hạm của Hứa Thanh đã rời khỏi khu vực trung tâm

của Tam Linh Trấn Đạo Sơn, bay nhanh về phía xa, đã kéo dài khoảnh cách cực

lớn cùng với trận giao chiến phía sau.

Trên boong thuyền, đội trưởng nằm chỏng vó xuống phía dưới, khôi phục

tướng mạo vốn có, thở hồng hộc nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ mặt vừa lòng

thoả ý.

Thi thoảng còn bất chợt ợ mấy cái, một bộ dạng ăn quá no.

"Ha ha, vẫn là làm chuyện lớn cùng tiểu Thanh đáng tin cậy hơn, lần này ta

rõ ràng lông tóc cũng không tổn hao gì, quả là sự tình trước đó chưa từng có."

Đội trưởng càng nghĩ càng đắc ý, dứt khoát ngồi dậy, vỗ vỗ vào boong tàu

phát ra từng âm thanh phanh phanh phanh.

"Tiểu Thanh, ngươi không biết đó chứ, lúc trước khi ta làm chuyện lớn cùng

với Trương Tam, mỗi một lần ta đều thiếu mất tay hoặc cục mất chân!"

"Mà lúc ta tự làm cũng vẫn là như thế, nhiều lần đầu cũng xém chút không

còn, mà tiểu tử Trương Tam kia mỗi lần đều cầm lấy thứ tốt đi."

Đội trưởng cảm khái, vẻ mặt tràn đầy thổn thức.

Hứa Thanh khoanh chân ngồi trên boong thuyền, vẫn ấn giấu chân dung như

cũ, nghe đội trưởng nói vậy liền ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn qua, hắn có chút

không tin những gì đội trưởng nói.

Phát hiện Hứa Thanh nhìn mình thì đội trưởng trừng mắt nhìn lại, trái tim

hơi lung lay nhưng vẻ mặt không hề để lộ chút nào, tiếp tục thở dài.

"Ngươi cũng biết con người của ta rồi đấy, trọng tình và giảng nghĩa khí,

Trương Tam là hảo huynh đệ của ta, nếu như y muốn, ta da mặt mỏng nên cũng

cảm thấy xấu hổ nếu không cho."

"Vì vậy mỗi lần ta đều cho y phần lớn hơn, ta chiếm phần nhỏ, phân chia có

phần thiếu, haiz, không giống như tiểu sư đệ ngươi, chúng ta là người một nhà,

luôn luôn phân chia mỗi người một nửa, từ khi vừa mới bắt đầu chính là như

vậy, như thế mới công bằng chứ."

Đội trưởng nói dối tới trình độ mặt không đỏ tim không nhảy, ánh mắt càng

hiện ra vẻ chân thành.

Hứa Thanh lập tức cảnh giác, mơ hồ đoán được ý nghĩ của đội trưởng.

"Tiểu sư đệ, vì sao ngươi nhìn ta như vậy? A a a, ta hiểu rồi, ý ngươi là kêu

ta làm gương để lấy mẫu đúng không, không có vấn đề, chúng ta là đồng môn

lại là hảo huynh đệ, phân chia mỗi người một nửa là một phương thức phân

phối rất thường thức."

"Ta thân là đại sư huynh, sẽ làm gương trước cho ngươi nhìn, ngươi thiếu nợ

ta ba trăm vạn linh thạch, ta liền giảm bớt cho ngươi một nửa được chưa."

Đội trưởng vỗ vỗ ngực, nhưng lúc này y nói hơi quá nhiều, miệng há hơi

lớn, thế nên tiên linh khí hấp thu từ phân thân U Tinh Linh Tôn bỗng tràn ra

một chút từ trong miệng.

Đội trưởng vội vàng ngậm miệng, y cũng không muốn thứ tốt mình thật vất

vả thu được cứ như vậy tiêu tán ra ngoài.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, hắn biết rõ đội trưởng đang có ý gì.

"Đội trưởng, ta chuẩn bị bế quan."

"Tiểu Thanh, ăn mảnh không phải là một thói quen tốt!" Đội trưởng thấy

Hứa Thanh giả bộ hồ đồ, có chút gấp gáp nhanh chóng mở miệng, nhưng vừa

nói tiên linh khí lại lần nữa tràn ra.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, chú ý tới sau khi đội trưởng tràn tiên linh khí ra

ngoài, Ảnh Tử mà người ngoài không nhìn thấy trên boong thuyền đang nhanh

chóng hấp thu, vì vậy mặt Hứa Thanh không cảm xúc xuất ra một quả táo, ném

cho đội trưởng.

Đội trưởng theo bản năng tiếp nhận, có chút xoắn xuýt ngẩng đầu nhìn qua

Hứa Thanh.

"Tiểu sư đệ, làm người tốt được chứ?"

"Đã biết." Hứa Thanh gật đầu rất nghiêm túc, sau đó nhắm mắt bắt đầu vận

hành tòa Thiên Cung thứ ba trong cơ thể, hắn chuẩn bị để khỏa độc đan của

mình vào bên trong.

Tuy quá trình này có chút mạo hiểm, nhưng lúc trước Hứa Thanh đã từng

quan sát độc đan, khỏa đan này một mặt chỉ là bán thành phẩm, một phương

diện khác thì bởi vì đã trải qua năm tháng quá lâu, linh tính đã khô héo rất

nhiều.

Nhất là sau khi tiếp xúc với bên ngoài, cảm giác khô héo lại càng thêm rõ

ràng, mà một khi khô héo hết thì cuối cùng sẽ hóa thành tử đan, giống như dòng

nước không nguồn, không thể sống lại và giá trị cũng sẽ giảm nhiều.

Cho nên nếu có thể mau chóng luyện hóa thì dĩ nhiên là tốt nhất, đồng thời

hắn cũng đang cân nhắc thu hoạch của lần này trong lòng.

Lần này hắn thu hoạch vô cùng lớn, trong túi trữ vật có thêm rất nhiều ngoại

vật, bên trong đủ các loại bảo bối, đồng thời còn có những chiếc gương và bình

bình lọ lọ, những thứ này có trợ giúp rất lớn đối với Ảnh Tử cùng lão tổ Kim

Cương Tông.

Đồ đạc quá nhiều, Hứa Thanh cũng không cách nào nhìn từng thứ một, cho

nên thứ hắn trọng điểm chú ý, chính là tiên linh lực tích lũy trong thức hải cùng

với tòa Quỷ Đế Sơn của mình.

Giờ phút này Quỷ Đế Sơn trong thức hải đã bị Hứa Thanh kiềm chế, không

tiếp tục thôn phệ tiên linh lực trong thức hải nữa, đường nét mơ hồ trên bộ mặt

đã có hai ba phần giống bộ dáng Hứa Thanh.

Hứa Thanh không biết nếu tiếp tục nữa sẽ như thế nào, hắn dự định về hỏi

sư tôn xem sao rồi lại tính.

Trừ bên ngoài những thứ này, chính là một giọt đạo huyết mà Hứa Thanh

tranh đoạt phút cuối cùng với nữ tử mặc hồng y.

Hứa Thanh cũng không biết tác dụng của giọt đạo huyết này, nhưng hắn có

thể cảm nhận được Quỷ Đế Sơn trong thức hải đang không ngừng tràn ra rung

động lắc lư, mặt khác bên trong đạo huyết này mặc dù tràn ra rất nhiều sinh cơ,

nhưng mà thứ nhiều nhất trong đó lại là đạo vận.

Thông qua quan sát và phân tích lúc trước của hắn, vật này hẳn là một trong

thủ đoạn khống chế phân thân của U Tinh Linh Tôn.

Trong khi Hứa Thanh đang trầm tư, đội trưởng đưa ánh mắt trông mong

nhìn sang, y rất là thèm khát giọt đạo huyết mà Hứa Thanh thu được lúc sau

cùng.

Nhưng dù sao cái này cũng là Hứa Thanh tự mình lấy được, y cũng không

tiện trực tiếp mở miệng yêu cầu, tất cả những thứ ám chỉ và làm nền lúc trước

…cũng chính vì giọt đạo huyết này.

Vì vậy biểu cảm của y dần dần trở nên đau khổ, còn có một tia đìu hiu,

ngẩng đầu lấy ra một bầu rượu, uống vào một ngụm lớn.

"Nhân sinh quả thật gian khổ."

"Lần này ta tổn thất hơn hai mươi pháp khí chống cự uy áp, hơn bốn mươi

kiện pháp khí ẩn nấp khí tức, quan trọng nhất là những tai hoạ ngầm bên trong

thân thể của ta cũng có chút dấu hiệu muốn bộc phát, tiểu sư đệ, nói không

chừng có một ngày, có khả năng ngươi sẽ không còn đại sư huynh."

Hứa Thanh mở mắt ra liếc nhìn đội trưởng, lấy ra một cái bình nhỏ, ném tới.

Chỗ đó chứa ba thành đạo huyết.

“Đủ chưa?" Hứa Thanh hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.