Quang Âm Chi Ngoại
Đội trưởng nhanh chóng tiếp nhận, toàn bộ khổ sở trên mặt tan biến, mặt
mày hớn hở cười ha ha.
"Đủ rồi đủ rồi, vẫn là tiểu sư đệ là người tốt nhất với ta, không nói nữa, về
sau ngươi có chuyện gì đại sư huynh nhất định sẽ đứng ở bên ngươi!" Nói xong
đội trưởng trực tiếp uống một hớp, thân thể lập tức run lên bần bật, sau một hồi
khá lâu mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong thần sắc lộ ra vẻ phấn khởi.
"Ta có thể mở thêm một đạo phong ấn rồi!"
"Tiểu Thanh, đại sư huynh cũng không hẹp hòi, cho ngươi cái này!" Đội
trưởng phấn khởi, lấy ra một cái hộp từ trong lòng ngực rồi ném cho Hứa
Thanh.
"Đây là thứ ta từng phát hiện bên trong một chỗ di tích, vừa rồi nhìn ả nữ
nhân mặc hồng y kia dựa vào vũ khí ức hiếp ngươi, ta đã nghĩ tới việc đưa cái
này cho ngươi, trở về ngươi chế tạo theo sở thích là có thể sử dụng."
Hứa Thanh tiếp nhận mở ra nhìn qua, bên trong là phôi một thanh chủy
nhận màu đen, bên trên còn tràn ra hàn mang, cực kỳ sắc bén.
Ở trên còn có một chút hoa văn thiên nhiên, tạo thành hình dạng một con
mắt, lộ ra một cỗ cảm giác tà dị.
Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn qua liền cảm thấy rất vui thích, hắn quả thật
thiếu khuyết một con dao găm tiện tay, mặc dù hắn có thể dùng hồn hỏa hóa
thành dao găm, nhưng khi cầm ở trong tay vẫn thiếu đi một chút cảm giác.
Hắn rất chân thành nhìn qua đội trưởng.
"Cảm ơn đại sư huynh."
"Ơn tạ cái gì, về sau chúng ta lại tiếp tục làm đại sự, ta cũng đang tiếp tục
lên kế hoạch.”
“Nhưng mà trước mắt, việc quan trọng nhất của chúng ta đó là mau chóng
biến thu hoạch lần này thành thực lực bản thân, sau đó đi tới Chấp Kiếm Đình,
tranh thủ trở thành Chấp Kiếm Giả!"
Ánh mắt đội trưởng sáng lên, trở thành Chấp Kiếm Giả đã là chấp niệm của
y.
"Tiểu sư đệ, ngươi phải tin tưởng ta, chỉ có trở thành Chấp Kiếm Giả, chúng
ta mới tính là có tương lai, có tư cách bước vào hạch tâm của nhân tộc! Nghênh
Hoàng Châu cuối cùng vẫn là quá nhỏ, mà thiên hạ này lại vô cùng rộng lớn, có
vô số tương lai tốt đẹp đang chờ chúng ta xông tới!"
"Ta muốn đi tới Hoàng Đô Đại Vực, ta muốn tu hành công pháp Hoàng cấp
của nhân tộc, ta càng muốn đi tới từng nơi trên đại lục Vọng Cổ, chạm vào bầu
trời phong vân, còn muốn đi tới nơi gọi là Thánh địa kia nhìn một cái!"
"Thứ ta muốn quá nhiều, cho nên ta mới càng điên cuồng hơn, tiểu sư đệ,
kiếp này, chúng ta cùng nhau đồng hành!"
Nghe lời bộc lộ của đội trưởng, trong mắt Hứa Thanh lộ ra quang mang sâu
sắc, hồi lâu sau hắn nhẹ gật đầu, một mực khắc sâu những lời này vào trong
lòng.
Kiếp này, chúng ta cùng nhau đồng hành.
Ngôn Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn qua một màn này, trừng mắt một cái,
nhanh chóng mở miệng.
"Cũng có thể mang ta theo.”
Cùng lúc đó, trong khi ba người Hứa Thanh ngồi trên Pháp Hạm gào thét đi
về phía xa, trận chiến trong Tam Linh Trấn Đạo Sơn cũng đã đến trình độ gay
cấn, lần này Chấp Kiếm Đình đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, mang theo ý chí nhất
định phải thắng mà tới.
Dù rất nhanh Tam Linh Trấn Đạo Sơn liền vận dụng pháp bảo Cấm Kỵ,
nhưng theo một tòa cung điện to lớn xuất hiện, mọi thứ lập tức bị trấn áp.
Dù là bên phía Quỷ Đế Sơn, thất sát thân là bảy phách của Quỷ Đế biến
thành cũng đều cảm thụ được việc này, muốn xông qua trợ giúp nhưng cũng đều
bị Chấp Kiếm Đình chuẩn bị từ sớm, ngay một khắc thất sát lao ra, liền có một
nhóm chủ lực khác chặn đường ngăn cản.
Vì vậy kết quả của trận chiến này không cách nào bị thay đổi, cuối cùng lão
tam trong Tam Linh, U Tinh Linh Tôn đã bị Chấp Kiếm Đình trực tiếp trấn áp,
mục tiêu lần này của bọn họ vốn chính là ả lão Tam này.
Bởi vì ả là người yếu nhất, cũng thích hợp để bắt giữ trấn áp nhất.
Mà chỉ cần khống chế được một trong tam hồn, liền có thể khiến cho Quỷ
Đế không cách nào khôi phục, đây là thành quả chiến đấu và cục diện phù hợp
nhất lúc này, nếu như tiếp tục cuộc chiến kéo dài, cho dù Chấp Kiếm Đình
cường thế, cuối cùng cũng sẽ có chút đau đầu.
Dẫu sao thì pháp chỉ từ trên Quận truyền xuống là tạm thời lấy duy trì ổn
định làm chính, nếu bọn họ dây dưa việc này quá sâu, cuối cùng sẽ kinh động
đến trên Quận ra tay, dù sau đó có trấn áp được việc này thì bọn họ cũng sẽ lộ ra
cảm giác hành sự bất lực.
Vì vậy ngay khi bắt giữ được U Tinh Linh Tôn, Chấp Kiếm Đình lập tức lựa
chọn rời đi.
Mà lão Đại và lão Nhị trong Tam Linh cũng trầm mặc không ngăn cản, song
phương đều là những lão yêu quái sống nhiều năm như vậy, lúc đầu bọn họ có
lẽ còn nghi ngờ việc này, nhưng bây giờ đã sớm rõ ràng tình huống.
Dĩ nhiên lão Tam sẽ không chết, từ trình độ nào đó mà nói thì chẳng khác gì
biến thành con tin vậy, nói cách khác, tất cả là do Chấp Kiếm Đình cảm thấy
không yên tâm về bọn họ.
Chiến tranh cứ như vậy kết thúc, sau khi Chấp Kiếm Đình rời đi, lúc này
một phương hướng khác Tam Linh Trấn Đạo Sơn, trên một đỉnh núi cao cách
Trấn Đạo Sơn một chút phạm vi.
Dưới những rặng mây đỏ hoàng hôn trên bầu trời, trên đỉnh núi, một bộ áo
đỏ bay phất phới trong gió.
Thiếu nữ mặc hồng y vác theo một cây liêm đao ác quỷ cao hơn cả người
đứng ở nơi đó, nhìn về phía Tam Linh xa xa.
Trên cổ của ả có một đạo vết sẹo vừa khép lại không lâu.
Vết sẹo rất lớn, thoạt nhìn liền thấy mà giật mình, giống như sâu hơn một
chút liền có thể cắt tới mạch máu và cổ họng của ả.
Sau một lúc lâu, thiếu nữ mặc hồng y quay đầu nhìn qua phía ba người Hứa
Thanh đã từng rời đi, trong mắt hiện lên vẻ lăng lệ ác liệt mãnh liệt.
Sau một hồi lâu, khuôn mặt ở dưới chiếc mặt nạ màu trắng có chút khe hở bị
vỡ ra bỗng truyền ra tiếng cười khẽ.
"Ghi nhớ hai cái tên!"
Theo lời nói của thiếu nữ mặc hồng y truyền ra, đôi mắt ác quỷ trên cây
liêm đao chợt mở ra, truyền ra thần niệm.
"Họ gì tên gì?"
"Một người tên là phong cẩu (chó điên), một người tên là quỷ thủ (tay
quỷ)!" Thiếu nữ mặc hồng y nhàn nhạt mở miệng.
Ác quỷ lập tức gật đầu, ghi nhớ hai cái tên này xuống, ngày sau hễ đối
phương xuất hiện ở trong phạm vi cảm giác của nó, nó sẽ có thể phát hiện trước
tiên.
"Đúng rồi, nhắc lại những cái tên mà ngươi đã ghi nhớ nhưng chưa bị ta xử
lý một lần nữa, ta sợ ta quên mất."
"Ngôn cẩu (chó sủa), hóa thạch, a di (bà thím), lục chỉ (sáu ngón), lư đầu
(đầu con lừa)....." Liêm đao ác quỷ mở miệng, nói ra từng xưng hô một, số
lượng rất nhiều, sợ là phải tới trên trăm, mà thiếu nữ mặc hồng y vừa nghe vừa
đi về phía xa xa.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay của nàng xuất hiện một hòn đá nhỏ, được
nàng cầm đặt vào vết sẹo trên cổ của mình, nhẹ nhàng bóp.
Hòn đá nhỏ này rất là kỳ dị, theo nàng bóp nhẹ thì vết sẹo dần dần nhạt đi,
rõ ràng chậm rãi biến mất.
"Chỉ cần tiếp tục hoàn thành thêm mấy cái nhiệm vụ, vậy là ta có thể thu
được quyền hạn cao hơn nữa, có thể được cho phép rời khỏi Nghênh Hoàng
Châu, đến lúc đó, ta cũng có thể đi một chuyến tới doanh địa thập hoang giả."
Trong gió, một bộ hồng y hòa vào cùng với ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi.
Càng đi càng xa.
Chỗ xa hơn, bên trên Pháp Hạm, Hứa Thanh lấy ra một tấm thẻ tre.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, sau đó trong đầu hiện ra ánh mắt tràn ngập sát
cơ khi nữ tử mặc hồng y nhìn mình, vì vậy liền khắc một cái tên lên trên.
Hồng nữ (thiếu nữ).
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.