Quang Âm Chi Ngoại
Trong thiên địa ở bên ngoài phạm vi của Tam Linh Trấn Đạo Sơn, một chiếc
Pháp Hạm tàn phá đang gào thét đi về phía trước, chỉ là cách bay có chút xiêu
xiêu vẹo vẹo, dường như trong nháy mắt tiếp theo sẽ phải rơi xuống.
Bộ dáng của chiếc Pháp Hạm này rất là rách rưới, vô luận là tầng ngoài hay
là boong tàu, đều tràn ngập rất nhiều khe hở cùng với những dấu vết tu bổ đơn
giản, bộ dạng tùy thời có thể phân tách rã rời.
Làm cho người ta có một loại cảm giác hình như chủ của Pháp Hạm không
có tiền tu bổ, nhưng vẫn miễn cưỡng sử dụng nó để vận chuyển.
Càng thêm khoa trương đó là thỉnh thoảng còn sẽ có một chút linh kiện từ
bên trong Pháp Hạm rơi xuống dưới mặt đất.
Đây, chính là Pháp Hạm của Hứa Thanh.
Ngôn Ngôn nhìn Pháp Hạm bên ngoài bay tới bay lui, lại nhìn đội trưởng rất
là bận rộn, nhíu mày mở miệng.
"Hứa Thanh ca ca đưa quyền khống chế Pháp Hạm cho ngươi, là tín nhiệm
ngươi, nhưng cách làm này của ngươi sẽ khiến Hứa Thanh ca ca tức giận."
"Ngôn Ngôn, ta phải phê bình ngươi một chỗ, tại sao ngươi không biết lớn
nhỏ gì hết vậy, mở miệng liền ngươi ngươi ngươi, không có một chút lễ phép!"
Lúc này đội trưởng đang cầm một cái bàn cào trong tay, cào ra một cái khe
nứt bên tầng ngoài của Pháp Hạm, nghe Ngôn Ngôn nói vậy liền ngẩng đầu,
nhìn nàng có chút không vui.
Ánh mắt Ngôn Ngôn lập tức trở nên lạnh lẽo, lặng lẽ hiện ra lệ khí, cho dù
tu vi người trước mắt có thể tuỳ tiện trấn áp nàng, nhưng chỉ cần tu vi không
siêu việt nãi nãi nàng, Ngôn Ngôn sẽ không sợ.
Từ nhỏ đến lớn, người dám phê bình nàng như vậy …đều đã bị nàng lột da.
Ngoại trừ Hứa Thanh ca ca.
"Còn trừng mắt?" Vẻ mặt của đội trưởng càng không vui, trừng mắt nhìn
Ngôn Ngôn, tiếp tục phê bình nàng.
"Tiểu nha đầu, ta nói cho ngươi biết, làm người phải hiểu lễ độ biết chưa,
Hứa Thanh gọi ta là đại sư huynh, còn ngươi cũng giống như Hứa Thanh, đều
gọi ta là đại sư huynh đi, nữ tu bên cạnh Hứa Thanh chỉ có một mình ngươi là
có được cái vinh hạnh đặc biệt xưng hô thế này đấy, tới, nói câu đại sư huynh ta
sai rồi nghe xem nào."
"A?"
Ngôn Ngôn sững sờ trừng mắt nhìn, lúc khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng
đỏ, tất cả lệ khí lập tức tan biến, nhu thuận mở miệng.
"Đại sư huynh, ta sai rồi."
"Này mới đúng nha." Đội trưởng mặt mày hớn hở, đáy lòng đắc ý, vung tay
phải lên ném một cái bàn cào bay qua.
"Ngươi đi cào một bên khác đi, tên tiểu tử Hứa Thanh này không có đầu óc
gì cả, để Pháp Hạm sạch sẽ nguyên lành như vậy làm gì vậy, không hề phù hợp
với truyền thống đệ thất phong chúng ta gì cả, ta đây là đang giúp hắn."
Đội trưởng nói xong, lại tiếp tục ngồi cào ở bên ngoài Pháp Hạm, thả mắt
nhìn đi, toàn bộ nơi bị y dùng bàn cào để cào qua, nơi nơi đều hiện ra từng đạo
khe hở, vả lại còn sinh động như thật.
"Pháp Hạm, thoạt nhìn phải rách rưới một chút như thế này, mới có hiệu
quả."
Ngôn Ngôn do dự, tiếp nhận bàn cào sau khi do dự cũng cào lên thân
thuyền.
"Nhưng mà đại sư huynh, vì sao thi thoảng ngươi còn ném một ít linh kiện
ra ngoài vậy, còn thi pháp triệu hồi ra cả hơi nước bay ra?" Ngôn Ngôn nhịn
không được mở miệng.
"Đây là ta đang câu cá, đoạn đường này chúng ta phi hành cũng đã tiêu hao
rất nhiều linh thạch, lần này chúng ta không xuất phát cùng tông môn, cho nên
tất cả linh thạch tiêu hao đều là do chúng ta tự mình bỏ ra, tự nhiên cần câu cá,
kiếm vài tên đui mù đi lên ăn cướp để hoàn vốn."
"Ngôn Ngôn, ta còn muốn tiếp tục phê bình ngươi, Hứa Thanh tiêu tiền như
nước nhưng ngươi không thể như vậy, phải tích lũy tiền biết không, đây là ta
đang tiết kiệm cho Hứa Thanh!" Đội trưởng nghiêm túc nói.
Ngôn Ngôn nghe đến đó nhanh chóng gật đầu, thần sắc lộ vẻ hiểu ra, nhớ kỹ
trong lòng.
"Ngoài ra, đoạn đường này chúng ta đi đến Thái Sơ Ly U Trụ ở cánh đồng
tuyết ở cực bắc, trên đường phải đi ngang qua cấm địa của Nghênh Hoàng
Châu, còn phải đi ngang qua nhánh sông chủ yếu của Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, dọc
đường nhất định có mạo hiểm, biến Pháp Hạm thành như thế này, nói không
chừng những cường giả kia sẽ không có quá nhiều hứng thú động thủ."
Đội trưởng tiếp tục chà lên Pháp Hạm, cho đến khi tạo ra một đạo khe hở
cuối cùng, y nhảy trên boong thuyền nhìn kiệt tác của mình với vẻ hài lòng.
"Không tệ không tệ, nhìn như vậy mới hợp mắt."
Ngôn Ngôn nhìn Pháp Hạm rách rưới, đáy lòng vẫn còn có chút do dự, vừa
muốn mở miệng, nhưng vào lúc này thần sắc đội trưởng bỗng nhiên biến đổi,
nhìn thẳng về phía cửa lớn khoang thuyền.
Trong chốc lát thần sắc của đội trưởng biến thành vô cùng ngưng trọng, thân
thể trực tiếp trở nên băng hàn vô cùng, trong mắt cũng lập tức xuất hiện gương
mặt, từng tầng từng tâng gương mặt hiện ra, trên người lập tức tản mát ra từng
luồng khí tức kinh khủng.
Hầu như ngay khi đội trưởng nhìn lại, cánh cửa lớn của khoang thuyền nháy
mắt vang lên tiếng nổ, trực tiếp tan nát hóa thành vô số mảnh vỡ bắn ra khắp
nơi, một tiếng gầm nhẹ giống như của dã thú, mang theo sự điên cuồng, lộ ra vẻ
đói khát, bỗng nhiên truyền ra từ bên trong.
Theo sau đó chính là một cánh tay khô gầy như khô lâu, một phát bắt được
khuông cửa, gắt gao cầm chặt rồi dần dần kéo thân thể ra ngoài, lộ ra một thân
hình giống như hài cốt.
Chính là Hứa Thanh, bây giờ y phục của hắn đã thành màu đen, phía trên
tràn ngập máu đen hư thối đã khô héo, tràn ra một mùi tanh hôi, đồng thời
khuôn mặt của hắn cũng lõm hết xuống, thoạt nhìn tựa như lệ quỷ.
Nhất là sự điên cuồng ở trong hai mắt, khiến cho tâm thần Ngôn Ngôn vừa
nhìn liền run lên, đội trưởng cũng biến sắc, bởi vì y rất quen thuộc cái ánh mắt
này.
Mỗi một lần y đói khát, cũng đều sẽ có ánh mắt như thế này.
"Đột phá Thiên Cung thứ ba thôi mà, cần liều mạng như vậy hả?!" Thân thể
đội trưởng nhoáng một cái, bay thẳng đến phía Hứa Thanh, một tay đỡ lấy cánh
tay Hứa Thanh, Ngôn Ngôn bên đó cũng đang muốn đi qua.
"Ngôn Ngôn, ngươi không nên tới gần, bây giờ tâm thần của hắn đang vùng
vẫy, rõ ràng đã ăn phải thứ không nên ăn, dẫn đến sinh cơ thiếu khuyết nghiêm
trọng, đói khát đến cực hạn."
Đội trưởng rất có kinh nghiệm nói, một tay đỡ lấy Hứa Thanh, một tay lấy
ra một khối thịt từ túi trữ vật, trực tiếp nhét vào trong miệng Hứa Thanh.
Hứa Thanh một hơi nuốt vào và hai mắt nhắm lại, sau mấy hơi thở mới mở
ra, lúc này trong mắt vẫn là một màu đỏ thẫm như trước, nhưng lý trí đã trấn áp
phần nào cơn điên cuồng.
"Đại sư huynh, cám ơn, còn gì nữa không?" Giọng nói của Hứa Thanh khàn
khàn, nhìn đội trưởng bên người.
"Không còn, đó là đồ ăn vặt ta chuẩn bị cho mình... Bây giờ ngươi cần phải
giết chóc thôn phệ sinh cơ vạn vật, ngươi đã làm cái gì, tại sao lại thành ra như
thế này?" Đội trường có chút giật mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.