Quang Âm Chi Ngoại

Chương 850: U Minh cảng (1)



Sau ba ngày, tay của đội trưởng lại mọc ra như cũ, hoàn hảo như lúc ban

đầu, không hề nhìn ra một chút dị thường.

Hứa Thanh cũng lưu ý tới điều này, đáy lòng cũng đã hiểu rõ hơn về tốc độ

hồi phục của đội trưởng.

"Gãy chi cần ba ngày, từ eo trở xuống không còn là cần nửa tháng, mà từ

đầu xuống dưới mất hết thì cần 1 tháng."

Hứa Thanh bỗng hiểu ra trong lòng, hắn cảm thấy về sau cần phải nhắm vào

điểm này, vậy thì khi ra ngoài làm đại sự cùng với đội trưởng, có thể làm ra

được chiến thuật tốt hơn.

Còn về phần đội trưởng, sau khi trải qua việc này, hứng thú đối với dị tộc

của y tựa như đột nhiên phóng đại, thế nên vào những ngày sau đó, y cũng bắt

đầu giống như Hứa Thanh, thích đứng ở trước phi chu nhìn xuống phía dưới.

Ngô Kiếm Vu nhìn thấy một màn này, cũng rất nghiêm túc suy tư, không

biết có phải muốn tăng lên trình độ thi từ của mình hay không, nhưng sau đó gã

cũng đi lên gia nhập cùng hội với Hứa Thanh và đội trưởng.

Cứ thế theo thời gian trôi qua, sau khi trải qua hai lần truyền tống, một đoàn

người bọn họ đã rời khỏi Khuất Triệu Châu.

Trên đoạn đường này Hứa Thanh đã nhìn thấy thêm rất nhiều phong cảnh

mới, đội trưởng cũng đã thu được thêm rất nhiều kiến thức về dị tộc, mà Ngô

Kiếm Vu cũng có thu hoạch rất lớn.

Thơ của gã, rốt cuộc đã trở về với thời kỳ đỉnh phong trước kia, thậm chí

còn hơi tinh tiến.

"Mắt có thương sinh hóa vạn vật, độc chưởng thiên địa luyện kiếm tâm!"

Trong gió lớn, Ngô Kiếm Vu đứng trên đầu phi chu, cười ha ha như điên,

giọng cười phiêu tán ra, vang vọng khắp bốn phương.

"Kẻ đần." Đội trưởng bĩu môi một cái.

Hứa Thanh thì không quan tâm sự điên cuồng của Ngô Kiếm Vu, giờ phút

này hắn đang cúi đầu nhìn qua phía dưới, mặt đất bên dưới đang có một trận

bão quét ngang, vô số cây cối đang lắc lư trong gió, hình như tùy thời đều có

thể bay lên.

Đây là khí hậu đặc thù của Vân Phong Châu.

Khác với Nghênh Hoàng Châu cùng với Khuất Triệu Châu, bên trong Vân

Phong Châu hầu như quanh năm đều gặp gió bão, thế nên toàn bộ thế lực ở đây

đều vô cùng am hiểu về mặt tốc độ, đồng thời cũng có chỗ độc đáo về phương

diện luyện thể.

Mặt khác, gió ở nơi đây vào ban ngày và ban đêm lại không giống nhau.

Ban ngày là gió bão, ban đêm là gió âm lãnh, cũng có rất nhiều quỷ dị xuất

hiện.

Về phần dị tộc, tuy cũng có nhưng lại có càng nhiều dị thú hơn.

Ví dụ như ngay địa phương phía dưới mà Hứa Thanh đang nhìn, trên mặt

đất tràn ngập gió bão, có trên 100 thân thể người khổng lồ cao mấy trăm trượng.

Những người khổng lồ này đều trần truồng, trên thân thể tràn ra một mùi vô

cùng tanh tưởi, gió bão quét tới cũng không thể thổi tan.

Chúng nó đều có một làn da màu xám, đôi mắt đỏ thẫm, hàm răng đen vàng,

hình như cũng không có nhiều linh trí lắm.

Có tên thì đang chạy nhanh trên mặt đất, có tên đang ngồi, có tên thì đang

lôi kéo người khác xoay quanh một chỗ, tựa như dã thú.

Còn có thể thấy không ít người khổng lồ xách theo lồng giam do vỏ cây chế

thành.

Bên trong lồng giam là sinh linh vạn tộc, số lượng không đồng đều, phần

lớn đều đã hấp hối.

Những thứ này chính là thức ăn của người khổng lồ, sau khi bị một vài

người khổng lồ đổ vào bên trong một cái hũ bằng đá đơn sơ, sẽ có người lấy

một cái chày cực lớn, đập nát thịt ở bên trong, sau đó cầm lên uống.

"Đây là Vân Thú trong Vân Phong Châu, không có bao nhiêu linh trí, tương

tự như dã thú vậy, giết không hết, bởi vì chúng nó có thể tự động sinh ra trong

giữa thiên địa, coi chúng sinh vạn vật là thức ăn." Giọng nói của Tử Huyền

Thượng Tiên truyền tới trong tai Hứa Thanh.

Chẳng biết từ lúc nào, thân ảnh của nàng bỗng xuất hiện ở bên người Hứa

Thanh.

Mùi hương quen thuộc xông vào trong mũi, nhưng Hứa Thanh không né

tránh, hắn đã có chút quen thuộc với điều này.

Dọc theo con đường này, phần lớn thời gian Tử Huyền Thượng Tiên đều bế

quan trong khoang thuyền, rất ít khi ra ngoài, mà giờ phút này khi đứng bên

cạnh Hứa Thanh, nàng không thể hiện ra thái độ giống như khi ở cùng một chỗ

với Hứa Thanh lúc trước, mà trang nghiêm ngay ngắn hơn một chút.

Hứa Thanh vội vàng bái kiến, đội trưởng và Ngô Kiếm Vu cũng nhanh

chóng cúi đầu.

Nhưng mà ý nghĩ trong lòng của hai người lại không hề giống nhau.

Trong đáy lòng của Ngô Kiếm Vu đều là kính sợ.

Mà đội trưởng thì lại thầm nghĩ Tử Huyền Thượng Tiên quả thực quá biết

chơi, khi thì kiều mị, khi thì khiêu khích, khi thì đoan trang, như này ai mà chịu

nổi được chứ.

Tiểu Thanh à tiểu thanh, ngươi phải cố gắng lên!

Nghĩ tới đây, y liền cho Hứa Thanh một cái ánh mắt khích lệ.

Hứa Thanh không thèm để ý, hắn không có nghĩ nhiều như đội trưởng.

"Máu thịt của những con Vân Thú này có một loại tác dụng đặc thù, cũng bị

chỉ định là vé tàu, hai người các ngươi đi xuống, săn giết một con mang lên

đây." Tử Huyền tươi cười mở miệng.

Hứa Thanh nghe vậy liền gật đầu, thân thể nhoáng một cái, từ trên phi chu

bay thẳng đến mặt đất bên dưới.

Đội trưởng trừng mắt nhìn, cũng lập tức bay ra, sau khi tới gần Hứa Thanh

liền nháy mắt ra hiệu, truyền âm nhắc nhở.

"Tiểu Thanh, ta nghĩ rằng ngươi nhất định phải suy nghĩ thật kỹ về đề nghị

lúc đầu của ta!"

Hứa Thanh nghi ngờ.

"Theo đuổi Tử Huyền Thượng Tiên chứ còn gì nữa." Nói xong, đội trưởng

lập tức tăng tốc rời đi trước.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn bóng lưng đội trưởng, không nói gì.

Hai người rất nhanh liền áp sát xuống mặt đất.

Chiến lực của những người khổng lồ trên mặt đất không phải rất mạnh, bọn

chúng hoàn toàn dựa vào thân thể của mình, trong đó đa số đều chỉ có thể so với

Trúc Cơ hai ba đoàn mệnh hỏa, chỉ có khoảng bốn năm con là tràn ra chấn động

khí huyết cùng loại với tu sĩ Kim Đan.

Đối với Hứa Thanh và đội trưởng mà nói, xử lý con mồi loại trình độ này

quả thực vô cùng đơn giản, cho nên rất nhanh dưới tốc độ kinh người của Hứa

Thanh, hắn ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt của một người khổng lồ chiến

lực Kim Đan.

Người khổng lồ này đang cúi đầu dùng sức đào bùn đất, ngay khi phát hiện

nguy hiểm liền ngẩng đầu, mở cái miệng lớn ra gào thét về phía Hứa Thanh vừa

đến, một mùi tanh hôi lập tức đập vào mặt, nó cũng giơ tay phải lên chụp về

phía Hứa Thanh.

Nếu so sánh với người khổng lồ này, cái đầu Hứa Thanh thật giống như một

con sâu cái kiến.

Nhưng trong mắt Hứa Thanh, người khổng lồ thân thể to lớn này mới là con

sâu cái kiến.

Căn bản Hứa Thanh cũng không cần né tránh, đâm thẳng đầu vào trong lòng

bàn tay chộp tới của người khổng lồ, chỉ trong chốc lát người khổng lồ kia liền

phát ra tiếng kêu thảm thiết, mu bàn tay tay phải lập tức tan vỡ nổ tung.

Thân ảnh Hứa Thanh xuyên thẳng từ trong ra ngoài, tốc độ tăng vọt phi

thẳng đến mi tâm của người khổng lồ, ngay sau khi tới gần lập tức giơ tay phải

lên, bỗng nhiên nhấn một cái.

Một luồng pháp lực kinh khủng từ trong cơ thể tràn ra, từ mi tâm của người

khổng lồ khuếch tán ra toàn thân của nó, nghiền gẫy bẻ nát, diệt sạch toàn bộ

sinh cơ.

Trong nháy mắt tiếp theo, toàn thân người khổng lồ run lên, thân thể phịch

một tiếng ngã xuống đất, truyền ra một âm thanh va chạm thật mạnh, cùng lúc

đó bên đội trưởng cũng đã hoàn thành giết chết một người khổng lồ Kim Đan,

giờ phút này cũng đồng dạng ngã xuống.

Nhưng hai người cũng không lập tức thu hồi thi thể người khổng lồ, mà

đồng thời nhìn về phía xa xa, vào thời khắc này trong mắt cả hai đều léo lên tinh

mang.

Nơi bọn họ nhìn tới chính là bên trong gió bão, lúc này trong đó đang có hai

thanh trường kiếm gào thét bay đến.

Uy lực cực kỳ kinh người, sau khi phá vỡ gió bão liền nháy mắt tới gần,

nhưng mục tiêu không phải là Hứa Thanh và đội trưởng, mà là những người

khổng lồ khác.

Trong chớp mắt theo phi kiếm quét ngang, có ba tên người khổng lồ phát ra

tiếng kêu thảm thiết, thân thể rung động lắc lư, bị phi kiếm đâm thẳng vào ngực

sau đó chui vào diệt sạch sinh cơ ở trong thể nội.

Cùng lúc đó, bên trong gió lốc gào thét cũng có hai bóng dáng từ từ tới gần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.