Quang Âm Chi Ngoại
"Dẫn đường." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Hành động của Hứa Thanh khiến cho ánh mắt của hai tên đệ tử Ti Luật
Cung cũng hơi nheo lại, cao thấp đánh giá Hứa Thanh một phen, trong lòng
bỗng nổi lên một chút do dự, cả hai nhìn nhau một cái, sau đó liền hung hăng
nghiến răng, lấy ra hình cụ đi về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đội trưởng nhướn lông mi lên.
Vào thời khắc này, từ màn không hợp lý như thế, hai người bọn hắn rốt cuộc
đã hoàn toàn xác định được mục đích của đối phương.
Đội trưởng nở nụ cười, một nụ cười vô cùng âm trầm.
Hứa Thanh cũng không phản kháng, mặc kệ hai người của Ti Luật Cung đeo
hình cụ lên người, cất bước đi về phía trước.
Bởi vì đi chậm, liền bị một tên đệ tử Ti Luật Cung bên cạnh quát tháo một
tiếng.
Hứa Thanh quay đầu liếc mắt nhìn gã thật sâu, không nói chuyện mà theo
hai người đi xa.
Tử Huyền Thượng Tiên nhìn qua tất cả, nàng lựa chọn tin tưởng Hứa Thanh,
tin rằng hắn có thể xử lý, nhưng vẫn lấy ngọc giản ra liên hệ hảo hữu của mình
ở trong Quận Đô, lấy phương pháp của mình để làm thêm một cái bảo đảm cho
chuyện này.
Trần Đình Hào cũng là như thế, gã không phải người nhiệt tâm, gã chỉ nhiệt
tâm đối với Chấp Kiếm Giả, giờ phút này cũng lập tức liên hệ Chấp Kiếm
Cung, báo cáo lại việc này.
"Mọi người không cần hoảng loạn, việc này rõ ràng là đang giội nước bẩn
cho tiểu Thanh, dấu vết quá rõ, ra tay rất qua loa."
"Nếu thủ pháp sơ sài thế này mà còn có thể có hiệu quả trên người tiểu sư
đệ, vậy chúng ta quả thật đã làm việc không công nhiều năm trong Bộ Hung ti
rồi."
"Chuyện này, nhiều nhất trong năm ba ngày sẽ được giải quyết, các ngươi
cứ tin tưởng ta, đến lúc đó cứ làm theo lời ta bảo là được." Đội trưởng nhìn qua
phía Hứa Thanh rời đi, đáy lòng cũng nổi lên lửa giận.
Đây là lần đầu tiên y nhìn sư đệ bị người ta mang đi ở trước mặt mình.
Mà giờ khắc này, bên ngoài Quận Đô, trong ba tòa cung điện khổng lồ trôi
nổi, bên trong một tòa cung điện trong Thiên Điện của Ti Luật Cung, Trương Ti
Vận đang cẩn thận đứng khúm núm ở một bên, bộ dáng vô cùng căng thẳng.
Bất luận một người nào, đều chưa từng thấy được bộ dáng này của gã.
Ngày bình thường Trương Ti Vận đều rất âm trầm tàn nhẫn và lạnh lùng, chỉ
khi đứng ở trước mặt một người gã mới xuất hiện biểu cảm như thế, đó chính là
mẫu thân của gã.
Trước mắt, mẫu thân của gã đang ngồi trên một cái bàn cách đó không xa, ả
đang cúi đầu lật xem hồ sơ của Ti Luật Cung.
Rõ ràng đã làm một người mẫu thân, nhưng da thịt vẫn vô cùng mịn màng,
làn da trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, còn có một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt
mỹ, khiến cho ả giống như tiên tử vẽ trong tranh đi vào phàm trần vậy.
Sự xinh đẹp khiến người ta cuốn hút, xinh đẹp tựa như không dính khói lửa
phàm tục.
Thoạt nhìn căn bản không giống như là mẫu thân của Trương Ti Vận, mà
giống tỷ tỷ của gã hơn.
Ả ngồi ở trên ghế, vòng eo nhỏ nhắn và lưng rất thẳng, khiến cho bộ ngực
càng thêm sung mãn, đồng thời cũng hiển lộ ra những đường cong đẹp đẽ của
mình.
Trương Ti Vận đứng đó không dám thở gấp, cúi đầu lặng lẽ chờ đợi.
Cho đến hồi lâu bên ngoài Thiên Điện truyền tới tiếng đập cửa, theo giọng
nói nhẹ nhàng của nữ tử truyền ra, đại môn mở ra.
Hai người tu sĩ mang Hứa Thanh đi lúc nãy cung kính cất bước đi vào, quỳ
bái vị nữ tử ngồi ở trên cao.
"Tham kiến đại nhân."
"Đại nhân, Hứa Thanh đã bị mang đến, đưa vào trong lao, đáng tiếc trong
quá trình bắt giữ, tông môn đối phương không có bất kỳ phản kháng nào, Hứa
Thanh này cũng chưa từng chống lại lệnh bắt... Không biết tiếp theo sẽ xử lý
như thế nào?"
"Cái tiểu tông này cũng không phải là hạng người không có não, không cần
xử lý, cứ giam giữ là được." Nữ tử bỏ hồ sơ xuống, ngẩng đầu lên nhìn qua hai
người thủ hạ, bình tĩnh mở miệng.
Ánh mắt của hai người tu sĩ nhìn qua con mắt của nữ tử bên trên, tâm thần
lập tức không cách nào khống chế, dấy lên gợn sóng, tuy rằng bọn họ vẫn
thường xuyên nhìn thấy vị cấp trên này, nhưng mỗi một lần nhìn thấy, trái tim
của bọn họ vẫn không nhịn được mà dâng lên cảm giác xao động.
Quả thật là vẻ xinh đẹp của vị cấp trên này mang theo một sức hấp dẫn chí
mạng, nhưng bọn họ cũng biết sự tàn nhẫn của đối phương, vì vậy liền run rẩy
một cái, nhanh chóng cúi đầu hô vâng, sau đó lựa chọn lui ra.
Mắt thấy hai người thủ hạ của mẫu thân rời đi, Trương Ti Vận khó nén cảm
xúc chấn động trong lòng, chờ mong nhìn mẫu thân.
Đầu nguồn của chuyện này, là do sau khi gã đến đây, liền báo lại nguyên
nhân thất bại trong thí luyện Chấp Kiếm Đình bên Nghênh Hoàng Châu cho
mẫu thân biết, sau đó mới có việc phân tông của Liên Minh Bát Tông bị bắt.
Toàn bộ quá trình đều là mẫu thân của gã an bài, trước bắt phân tông, lại tra
hỏi ra một chút việc qua loa cho có lý do, mục đích là để khóa chặt vào Hứa
Thanh.
Bây giờ lại bắt Hứa Thanh tới, khiến cho tâm tư của Trương Ti Vận cũng
hơi chút rung động.
"Mẫu thân, trên người Hứa Thanh có hai ngọn mệnh đăng....."
"Câm miệng!" Mẫu thân của Trương Ti Vận, nhàn nhạt mở miệng.
Một câu nói ra, tâm thần của Trương Ti Vận liền run lên, không dám nói lời
nào.
"Phụ thân ngươi là một tên phế vật, ta vốn tưởng rằng ngươi có thể tốt hơn
một chút, không ngờ rằng ngươi cũng là phế vật, ngay cả Chấp Kiếm Lệnh cũng
không cầm ra được, còn phải nhờ sư tổ của ngươi đặc tuyển mới có thể nhận
được."
Trương Ti Vận cúi đầu xuống, đáy lòng đắng chát.
Khi nhìn nhi tử của mình, Diêu Vân Tuệ cũng thở dài một tiếng trong lòng,
ả quả thật có chút thất vọng đối với Trương Ti Vận.
"Vận nhi, làm việc phải làm từng bước, Hứa Thanh kia nhận được ánh sáng
vạn trượng, là người được Đại Đế khâm điểm, đạo chuông của Chấp Kiếm
Cung ở Phong Hải Quận cũng minh hưởng vì hắn một lần, hắn là người được
vạn chúng nhìn chăm chú, không ít người chú ý, càng có thể diện của Nghênh
Hoàng Châu, ngươi thật sự cho rằng ta có thể tùy ý động vào hắn sao?"
"Mẫu thân đang muốn câu cá?" Trương Ti Vận như có điều suy nghĩ.
"Cuối cùng ngươi cũng không quá mức ngu xuẩn, không sai, mục đích thứ
nhất mà ta nhốt hắn lại, là muốn nhìn xem có ai lên tiếng ngăn cản, còn ai sẽ
lạnh nhạt đứng xem, dẫu sao một người nhận được ánh sáng vạn trượng, ta
không tin tất cả mọi người đều nguyện ý nhìn thấy hắn phát triển."
"Mà loại người Hứa Thanh này, chỉ có thể ra tay vào lúc hắn vừa mới đến,
cánh chim chưa đón gió, một khi hắn chân chính nhậm chức, không ai dám tuỳ
tiện trêu chọc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.