Quang Âm Chi Ngoại
Vô số miệng vết thương xuất hiện ở trên mặt, trên cổ, cùng với những nơi
làn da lộ ra bên ngoài y phục của Hứa Thanh, từ đây có thể tưởng tượng, dưới
lớp y phục mà hắn đang mặc, nhất định còn có thêm nhiều vết thương hơn nữa.
Bởi vì bộ áo bào mà hắn đang mặc, đã bị máu tươi lan tràn ướt sũng.
Tất cả mọi thứ, làm cho người ta có một cảm giác, trong ba ngày bị giam
giữ, Hứa Thanh đã phải nhận lấy hết mình hành hạ không thuộc về mình, nhận
lấy tra tấn thê thảm, mà người ra tay với hắn lại càng táng tận thiên lương,
giống như muốn lột bỏ toàn bộ da trên người của hắn vậy.
Trừ bên ngoài những điều đó, vào thời khắc này trong cơ thể của hắn lại
càng xuất hiện dấu hiệu ngũ tạng vỡ vụn, xương cốt thân thể cũng đều vỡ vụn
trong phạm vi lớn, không thể chống đỡ thân hình được nữa, cả người ngã thẳng
về phía trước.
Hấp hối, thê thảm tột cùng, gần như sắp tử vong!
Đây, chính là phương pháp phản kích của Hứa Thanh.
Giống như đánh rắn phải đánh giập đầu vậy, nguyên lý phản kích cũng là
như thế, phải khiến cho đối phương trả giá, khiến cho đối phương không dám
phát sinh lại một màn như thế nữa, phải biến việc nhỏ hóa thành chuyện lớn.
Giống như lúc trước hắn xử lý việc bên Hoa Tiêu ti, hắn bí mật bắn một hòn
đá nhỏ tới phía Hoàng Nham, lúc ấy Hoàng Nham cũng kịp phản ứng phun ra
máu tươi, thê thảm tột cùng, thành công náo loạn khiến cho sự việc lớn lên.
Lần này Hứa Thanh cũng chuẩn bị làm như vậy, nhưng mà cần đội trưởng
phối hợp, điểm này Hứa Thanh rất yên tâm, hắn tin tưởng đội trưởng nhất định
có thể phát huy cái này cực tốt.
"Hứa Thanh!!" Từ trong miệng đội trưởng phát ra một âm thanh thê lương,
chợt lao thẳng tới ôm lấy thân hình đang ngã xuống của Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lờ mờ, lần nữa phun ra máu tươi, thân hình càng tràn
ngập huyết dịch, trong mắt hoàn toàn vô thần, ảm đạm đến cực hạn, hơi thở trên
người cũng vô cùng mong manh.
Đây là thương thế thật, không phải giả dối.
Vô luận là những vết thương trên máu thịt hay là tổn thương trong cơ thể,
đều chân thật tồn tại, tu vi trong cơ thể của hắn cũng trở nên hỗn loạn, vào thời
khắc này Thiên Cung cũng đã xuất hiện khe hở.
Mà hình cụ trên người hắn vẫn có lực lượng phong ấn tu vi.
Dưới hình cụ này, hắn không thể nào tự mình động thủ tạo ra loại thương
thế này đối với bản thân, như vậy đáp án hiển nhiên liền chỉ có một...
"Ti Luật Cung!"
"Hứa Thanh sư đệ của ta, đến cùng đã phạm phải cái tội ác ngập trời gì, mà
các ngươi lại nghiêm hình bức cung như thế, trách phạt ác độc như thế, bất chấp
thủ đoạn như thế!"
Đội trưởng tóc tai bù xù, gào thét thê lương.
"Ti Luật Cung! Các ngươi nói cho ta biết, tiểu sư đệ ta đến cùng đã phạm
vào tội gì?"
"Hắn chính là một Chấp Kiếm Giả bình thường mới tới đây để nhậm chức,
ngày đầu tiên vừa đến đã bị các ngươi mang đi, các ngươi ở ngay trước mặt
chúng ta đeo hình cụ phong ấn tu vi cho hắn, ba ngày, mới nhốt ba ngày, đã
không thành hình người!!"
Đội trưởng vô cùng bi phẫn hét lên, Tử Huyền Thượng Tiên cũng tức giận
ngập trời, vào giờ khắc này, toàn bộ đệ tử Liên Minh Bát Tông cũng dâng lên
từng trận lửa giận kinh thiên động địa, ngay cả Trần Đình Hào cùng với những
Chấp Kiếm Giả kia, giờ phút này trong mắt của mọi người đều mang theo sự
tức giận mãnh liệt, đồng loạt tiến lên.
Một màn này khiến cho Ti Luật Cung lập tức vang động, trong đầu hai tu sĩ
Ti Luật Cung mang Hứa Thanh ra ngoài cũng vang lên tiếng nổ, trong mắt tràn
đầy mờ mịt, bọn họ không có động thủ đối với Hứa Thanh, trong ba ngày này,
bất luận người nào đều không hề động thủ với Hứa Thanh.
Nhưng nhìn những thương thế kia, lại thật tới mức vô cùng.
Dưới lửa giận của mọi người rung chuyển bát phương, cái bóng của Hứa
Thanh bỗng run nhè nhẹ một chút...
Cùng lúc đó, đội trưởng đang ôm Hứa Thanh bỗng nổi lên gân xanh, mắt trở
nên đỏ au, đau buồn thảm thiết cười rộ lên.
"Tiểu sư đệ, tại sao ngươi không hít thở nữa rồi, chúng ta đã nói sẽ cùng
nhau bảo vệ nhân tộc, cùng nhau chấp kiếm vì nhân tộc, tách ra ánh sáng của
thiên địa!"
"Tiểu sư đệ, rốt cuộc là ai hạ độc thủ như thế với ngươi, đến cùng vì cái gì
mà họ làm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ngươi có ánh sáng vạn trượng, khiến cho
người ta ghen ghét đố kỵ, hay là Trương Ti Vận mà ngươi đã đắc tội."
"Tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy, mẫu thân của Trương Ti Vận chính là
người của Ti Luật Cung, ta đã nói với ngươi đừng tới rồi, mà ngươi lại nói
ngươi tin tưởng sự công chứng của nhân tộc, ngươi tin tưởng tia sáng của Chấp
Kiếm Giả!"
"Chúng ta dùng tám tháng để tới đây, nhưng lại đối mặt với loại vu hãm hại
và giết người bằng thuốc độc này sao!"
"Tiểu sư đệ, ánh sáng vạn trượng có tác dụng gì, có thể bảo hộ ngươi khỏi
tiểu nhân âm hiểm sao!"
"Đại Đế khâm điểm thì có ích lợi gì, có thể bảo hộ ngươi không bị ác nhân
dụng hình hành hạ sao!!"
"Chấp Kiếm Giả... Chính là bị người khi dễ như vậy sao?"
"Tiểu sư đệ, hôm nay đại sư huynh liền liều mạng vì ngươi, cho dù không
cần cái thân phận Chấp Kiếm Giả này nữa, cũng phải đòi lại một cái công bằng
thiên đạo cho ngươi!"
"Ti Luật Cung, nếu tiểu sư đệ ta thật sự có tội, các ngươi xuất ra chứng cứ,
cái gì ta cũng không nói, nhưng nếu tiểu sư đệ ta rõ ràng là người vô tội, lại bị
bọn ngươi dụng hình ngược đãi như thế này, như vậy..... Ta tuyệt đối sẽ
không bỏ qua việc này!"
"Việc này thiên lý bất dung!"
"Việc này ánh sáng vạn trượng bất dung!"
"Việc này Đại Đế khâm điểm bất dung!"
Đội trưởng đỏ mắt gào thét điên cuồng, giọng nói cực lớn truyền khắp Ti
Luật Cung, truyền khắp bát phương.
Càng không biết là ai bấm bí pháp, trong một cái chớp mắt bầu trời lập tức
nổi lên tiếng sấm, từng trận sấm chớp ầm ầm kinh thiên động địa vang dội bốn
phương, chiếu rọi trên gương mặt của pho tượng Huyền U Cổ Hoàng, khiến cho
bức tượng càng thêm uy nghiêm.
Bầu trời như đang phẫn nộ, Cổ Hoàng hình như cũng đang phẫn nộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.